18/12/10

“ Hãy giữ vững niềm tin trong cuộc sống, bạn sẽ làm được những điều mình mơ ước”
"I believe in you"

14/12/10

"Ngày mai, mình đi thi"

Một học kỳ nữa lại qua. Bao nhiêu vất vả học hành, đan xen với công việc, nhiều lúc tưởng chừng như quá sức đối với tôi.
Đối với việc học phải căn ke lịch học sao cho tiết kiệm thời gian nhất, đối với công việc phải làm sao để xin nghỉ để mà đi học. Chính những điều đó đã làm mình cảm thấy thật mệt mỏi và yếu đuối.
Nhưng rồi, đâu lại vào đó. Mình cũng đã học gần hết một kỳ, đi làm cũng được vài tháng. Cũng đã tự lập được một phần nào. Đấy là cái kết quả mà mình đạt được.
Ngày mai, mình sẽ đi thi. Không biết kết quả sẽ như thế nào, nhưng mà mình vẫn cảm thấy trước mắt mình vẫn còn vô vàn lối đi, còn vô vàn điều may mắn. Chính vì thế, ngày mai đi thi mình cũng có quyền được mơ ước chạm đến những điều may mắn. hehe.
Trước giờ lên xe đi HN. Tranh thủ gõ vài dòng tâm sự nhỏ nhoi với chính mình để tạo nên niềm an ủi, niềm động viên để " Ngày mai, mình đi thi".

10/12/10

Ốm

Trời mấy ngày nay bỗng trở lạnh. Lạnh thật chứ không phải là đùa đâu. Cái lạnh đã quật ngã tôi, làm cho tấm thân "gầy" tròn của tôi bị ốm. Hichic.
Chán thiệt đấy. Lâu lắm rồi mình vẫn khoẻ là thế vẫn anh hùng lực lưỡng là thế. Giờ thì bị ốm, không dám nằm, chỉ dám ngồi. Ngồi để than cái cuộc đời sao lại bị ốm.
Ôi ốm... ôi ho.... ôi tịt mũi quá đi thôi. huhu.
Ôi cái cuộc đời này làm tôi bị ốm

5/12/10

M­ơ một hạnh phúc

Một giấc mơ chợt đến trong đêm tối, một cảm xúc tràn về lúc thức dậy và một nỗi buồn len lõi suốt cả ngày.
Một cảm giác mơ, được mơ như thể bạn đang được sống thật trong một thế giới thật, đầy màu sắc vui tươi, tràn ngập niềm hạnh phúc. Tuy nhiên cái cảm giác đó không biết nó đến lúc mấy giờ nhưng chỉ biết nó vụt tắt chỉ bởi tiếng chuông báo thức.
Ôi tôi ước gì tiếng chuông điện thoại không đánh thức tôi dậy, ước gì giấc mơ đó trở thành sự thật thì tốt biết bao và tôi ước gì được sống trong phút giây đó.
Nhưng đó chỉ là giấc mơ, sau giấc mơ là lúc tôi tỉnh lại, tôi trở lại cuộc sống không như giấc mơ. Hình như đối với tôi em chỉ đến trong giấc mơ. Một giấc mơ hạnh phúc.

1/12/10

Chỉ tại tôi nhớ em!

Chỉ là anh nhớ em
Muốn nghe giọng em hát
Muốn nghe giọng em cười
Muốn được nắm tay em
Đi trên một chặng đường,

Chỉ là anh nhớ em
Bao đêm anh đã khóc
Khóc vì để mất em
Khóc vì anh nhớ em.

Chỉ là anh nhớ em
Nhớ ánh mắt ngày ấy
Cái ánh mắt ngây dại
Hút hồn chàng trai trẻ
Mà không ai khác là anh.

Chỉ là tôi nhớ em
Sao đôi môi lại khô thế
Đôi mắt lại đẫm ướt.
Tất thảy đều chỉ do, chi tại
...Tôi nhớ em

26/11/10

Đêm cô đơn

...Đêm cô đơn mơ tiếng em cuời, chợt thành phố nhớ đôi tình nhân
Ôm thương yêu trong cánh tay này, mơ ngày xưa nụ hôn nồng cháy
Đêm cô đơn anh thấy em về, đời lạnh giá buốt đôi bàn chân
Đêm cô đơn anh đã đi rồi, giọt buồn rớt bên hiên ngậm ngùi ...

15/11/10

"Vịt bầu" lấy chồng

Chị là con của bà cô tôi. Sống với gia đình chúng tôi năm học cấp 3. Dáng chị hơi to một chút, da ngăm đen nhưng nhìn kỹ không đến nỗi nào. Vì thế anh em chúng tôi mới gọi đùa chị bằng cái thên "Vịt bầu" bởi cái dáng "thon thon" của chị.
Cũng như bao người khác, học xong cấp 3 chị đăng ký dự thi đại học, nhưng cách cửa cổng trường đại học dường như chưa mỉm cười với chị. Sau 3 lần thi cử học hành vất vả chị mới bước chân vào cổng trường đại học Vinh.
Với một ý chí quyết tâm, một tinh thần hiếu học chị đã đạt được những thành tích đáng mừng mà sinh viên ai cũng mong ước.
Cuộc sống tự lập của thời sinh viên đã làm cho chị trưởng thành hơn, khoé léo hơn, nấu ăn ngon hơn và không còn vụng như ngày nào.

Chính ví sự khéo léo, sự trưởng thành và vẻ đẹp thuần khiết của người con gái miền núi đã làm cho anh chàng kỹ sư điện con bà chủ nhà trọ hồn siêu phách tán. Theo đuổi tán tỉnh mãi đến năm thứ 3 đại học chị đã gật đầu yêu anh.
Mối tình đó kéo dài trong suốt những năm chị học đại học. Cho đến khi ra trường, chị được phân về làm giáo viên giảng dạy ở một ngôi trường gần nhà. Còn anh thì làm kỹ sư điện lực thành phố Vinh. Khoảng cách địa lý đã làm cho mối tình ngày càng thêm mãnh liệt hơn, trái ngược hoàn toán với những gì chúng ta nghĩ.
Tình yếu đến thời thì phải đơm hoa kết trái như người ta vẫn nói. Vì thế quy luật của tình yêu khó mà cưỡng lại. Hai người đã gật đầu để đến với nhau.
Ngày kia là ngày chị về theo người, người mà chị sẽ theo suốt cuộc đời, người mà chị sẽ gọi là chồng để bắt đầu một cuộc sống mới, xây dựng một gia đình mới.
Ngày mai tôi sẽ về, sẽ về với chị và về để tiễn chị về nhà chồng. Về để nhìn chị trong ngày trọng đại của cuộc đời xinh như nào và về để chúc phúc cho chị.
Biết bao giờ tôi sẽ được nhận lời chúc phúc từ mọi người như chị nhỉ???

11/11/10

Nụ hôn đầu...Cuối

Tôi còn nhớ, hôm đó một buổi tối mùa hè. Trên bãi biển có hai người dắt tay nhau đi dưới nước. Tay thì xách dép tay thì nắm tay và mắt đôi lúc lại liếc sang nhìm trộm nhau.
Một buổi tối đầy sao.Trong khung cảnh lãng mạn khi chỉ còn lại 2 người. Tôi và em đã trao nhau nụ hôn đầu đời. Một nụ hôn còn có sự ngượng ngạo, ngẹn ngùng nhưng thật tinh khiết ngọt ngào và say đắm biết bao.
Tình yêu của tôi và em chỉ dừng lại tại đó. Chỉ một nụ hôn đầu. Đó cũng chưa hẳn phải là tình yêu, đó chỉ là chút rung động đầu đời. Chút rung động của một thằng con trai vừa mới lớn. Nhưng khoảng thời gian đó lại là khoảng thời gian khó quên. và tôi cũng không hiểu tại sao tôi và em lại xa nhau khi nụ hôn đầu vừa mới trao nhau.
Giờ tôi đã học gần xong còn em giờ đã chuẩn bị lấy chồng. Cuộc đời có nhiều lúc là thế. Nếu như tôi và em có duyên thì ắt hẳn nụ hôn đầu đó chắc sẽ không phải là nụ hôn cuối.

9/11/10

Em sẽ yêu anh yêu mãi thôi

...Em sẽ yêu anh yêu mãi thôi
Nhớ đến anh như đêm nhớ ngày
Những vui buồn ngày mình bên nhau
Anh ơi nhớ chăng?
Em sẽ yêu anh yêu mãi thôi
Mơ đến anh thức giấc bao đêm
Em biết rằng ngày mai sẽ đến
Và ta sẽ mãi luôn có nhau trọn đời...


5/11/10

"Yêu"

Cái từ lâu lắm mới nhắc tới. Cũng lâu lắm rồi mình đã xa rời cái thế giới của thần CUPID để chuyển sang thế giới mỗi mình.
Bỗng chợt nghe thoáng trong gió câu hát.
"...Anh như là gió, vừa mới đến đó thế nhưng đã xa rồi
Em đang ngồi đây, mà thương nhớ cứ trôi về anh mãi "
Một cảm xúc mới lại hiện về, thoáng buồn, thoáng lại nhớ và thoáng lại muốn yêu. Yêu! Yêu người con gái đang ngồi chờ ở một nơi nào đó, yêu người con gái cứ thương về ai đấy.
Tôi cũng đã có những phút giây hạnh phúc, có những phút ngây ngọt ngào, ấm áp. Những phút giây đó, cảm xúc đó người ta bảo rằng tôi đang Yêu.
Nhưng những phút giây đó giờ chỉ là dĩ vãng khi mà giờ đây hai đứa, mỗi đứa một nơi cách xa vời vời.
Như vậy tôi đã yêu và giờ tôi đã không được yêu. Yêu là yêu thế thôi. Yêu cho mới tâm hồn và yêu cho đỡ nỗi cô đơn.
Tôi chỉ ước gì thời gian sẽ quay trở lại để tôi sẽ không phải là gió, để tôi được bên em mãi.

4/11/10

Nhớ nhà

Cũng đã khá lâu rồi mình không có về nhà. Về với căn nhà đầy ắp những kỷ niệm thưở bé, về với từng kỷ vật ngày xưa và cũng về với mẹ già.
Hôm nay là sinh nhật đứa em gái, do tính chất công việc nên không về đươc. Buồn và nhớ nhà nhiều lắm.
Ở nhà giờ này mọi người đang tổ chức sinh nhật cho đứa em gái chắc là đang vui lắm đây. Còn mình thì nằm đây một mình, một máy tính cứ thế gõ lách cách như này đây.
Nhớ nhà quá đi thôi.!!!
Nhưng mà mình cũng mừng, mừng cho đứa em gái bé bỏng của mình có thêm một tuối mới, mừng cho cái này sinh nhật mà nó hằng mong sớm về đã thành hiện thực và mừng cho những nụ cười luôn trên môi những người sống quanh tôi.
Chúc cho bé gái của anh có một sinh nhật như mơ em nhé!

31/10/10

Dù biết đã...

...Dù biết đã mãi mất nhau nhưng tình trong lòng vẫn không nuối tiếc
Đường xưa vẫn nơi đây em mong chờ
Người hỡi xin anh hãy về đây ấm trong vòng tay thiết tha hôm nào
Và tình ta như chưa bao giờ phôi pha

27/10/10

Lâu!

Lâu rồi, cũng lâu lăm rồi
Chiếc điện thoại không còn nóng ran vào những đêm tối
Đã lâu rồi, căn phòng không còn tiếc rục rịch, rì rào trong đêm
Và....
Cũng lâu rồi tôi không gọi tới số của em.
Lâu rồi tôi cũng không có giây phút linh tinh thế này.

19/10/10

Mẹ!

Cha ông ta vẫn có câu, ngẫm lại cho tới giờ thấy nó vẫn luôn đúng
"Con dù lớn vẫn la con của mẹ, đi suốt cuộc đời mẹ vẫn theo con"
Thật vậy, điều đó quả là không sai. Nhiều khi nhìn lại cuộc đời của mình thì trên mỗi bước đi của tôi, tôi lại thấy hình bóng, bước chân, ánh mắt của mẹ... dõi theo tôi.
Sự thật vẫn là sự thật mẹ vẫn luôn theo tôi, và vẫn luôn hướng về tôi dù tôi có đến chân trời nào đi chăng nữa. Mẹ vẫn là mẹ của tôi. Đó là chân lý không bao giờ đổi thay.
Nhiều lúc thấy cái sự lo lắng của mẹ, lo lắng một cách thái quá. Đã làm tôi phát bực, nhưng khi bình tĩnh trở lại tôi thấy mình đã sai. Sai vì mình không hiểu nỗi lòng người mẹ mỗi khi có chuyện xảy ra đối với đứa con của bà. Đối với bà, đứa con dù có lớn hay trưởng thành như thế nào đi chăng nữa thì nó vẫn là đứa con nhỏ bé thuở nào của bà.

Nhân ngày phụ nữ Việt Nam năm nay, trước hết là con muốn gửi lời xin lỗi tới mẹ, vì những lần con làm tim mẹ buồn và mắt mẹ ứa lệ.
Thứ hai con chúc mẹ ngày một rạng ngời, luôn hạnh phúc, sức khỏe dồi dào và phải luôn yêu đời.
Chúc các bà mẹ, người bà, người chị, người em có một ngày lễ thật tuyệt vời bên gia đình và người thân.

18/10/10

Thu không em

..................Đừng cất bước qua vội hãy nghe anh nói lời
Lời yêu và anh mang mùa Thu tớ
i

.................Thu về trên khắp những góc phố anh qua
Nỗi cô đơn theo anh đi đi mãi
Giọng nói em tiếng cười ấy tựa vai anh và thì thầm
Lời nồng ấm em mong Thu về trên lối

Giờ đây Thu sang nhưng em ở nơi đâu
Nhặt từng chiếc lá để thấy bóng hình em
Mùa Đông đến sẽ lạnh lắm và cô đơn từng ngày dài
Không có em Đông là mãi mãi
Anh chờ em.........''


15/10/10

Lại một lần nữa

Vết thương cũ chưa lành vết sẹo mới lại hình thành.
Thật là đen đủi. Mà cũng không hiểu tại sao cái tháng này mình bị tai nạn liên tiếp nữa. Tuần trước thì bị ngã do tránh ông nước lợn. Tuần này đang đi ngon lành, đúng đường, đúng luật và đi rất chậm rãi vì tránh bùn bẩn bắn lên giày. Thế mà từ đâu một gã đi xe Futrer neo ở đâu tới bon chen vào giữa tôi và một người đồng hành trên đường, khoảng cách nhỏ. Thế là thôi rồi, chuyện gì đến đã đến. Cả ba người đều bị ngã sầm. Tôi bị thương ở chân, cái quần không rách nay có thêm lỗ ở đầu gối, toàn bộ áo khoác trắng đính bùn và sách vở bị lấm lem hết. Vẫn may trong ba người tôi bị nhẹ nhất.
Mùa đông đang chuẩn bị tới. Những cái lạnh cắt da cắt thịt này mà gặp phải vết thương của tôi thì chắc tôi chết mất. Bây gìơ ngồi ngắm nhìn hai chân mà ngẫm lại thấy mình vẫn còn may chán. Ôi! Cảm ơn cái cuộc đời này.

12/10/10

Rồi anh sẽ...

......Rồi anh sẽ lặng thầm để cách xa nghìn trùng ,đành chôn giấu vào lòng để em quên hết đi những ngày ta đã luôn có nhau ....
Đã có nhiều lúc tôi tự nhủ mình: Phải yêu thôi. Yêu thật nhiệt tình, yêu thật nhanh, thật mạnh. Có yêu thì tôi mới quên được em. Người tình của tôi.
Và tôi cũng đã yêu người con gái khác mà không phải là em. Tôi cũng đã yêu, cũng nắm tay, cũng ôm & cũng kiss như bao người con gái khác đã đến với tôi.
Thế nhưng, một điều trớ trêu của cuộc sống thật không như ta nghĩ. Tôi đã từng nghĩ trong lúc ôm những người con gái khác "Không có em thì tôi có người khác, không yêu em thì tôi quên em xa em"
Nhưng cuộc sống đâu có đơn giản như vậy đâu. Cứ mỗi lần như vậy thì những hình ảnh kỷ niệm của tôi và em lại hiện về. Em vẫn xinh tươi như ngày nào, vẫn vui cười thật đáng yêu và em cứ thế, cứ thế choán hết tâm trí tôi. Cũng chính lúc đó tôi nhận ra một điều tôi không thể quên được em.
Vô cùng xin lỗi người con gái đã yêu tôi đã đến với tôi trong những ngày tôi khủng hoảng tình yêu, đã giúp tôi xoa dịu nỗi nhớ, nỗi đau. Nhưng tôi không thể yêu được em...
Em àh, Mình dừng lại đây nhé!
Cảm ơn em.
Kể từ ngày đó tôi lại trở về cuộc sống bình thường, thật nhẹ nhàng, và bình yên. Cuộc sống vẫn cứ thế đồng hồ thời gian vẫn cứ quay và tình yêu, nỗi nhớ của tôi dành cho em cứ như đồng hồ quay đều đều từng ngày vậy. Cứ mỗi ngày tôi lại nhớ đến em nhiều hơn.
"Ước thật nhiều ..ước mong thật nhiều ...Ước một lần ôm dấu yêu vào lòng....Và anh biết một ngày nắng lên rạng ngời ...rồi em sẽ ra đi.....
Ước một điều duy nhất trên cuộc đời ,là anh ước lòng mình sẽ yêu em nhiều thêm mỗi ngày ...mong được hôn như anh khát khao ...
Và anh sẽ thật lòng mong thấy em mĩm cười ,sẽ hạnh phúc trọn đời tựa như em ước mơ...Hãy mĩm cười...hãy thật vui nhé em !!"

10/10/10

Cảm xúc 1000 năm

Thế là Hà Nội của chúng đã đã bước sang cái tuổi mà ít thủ đô nào có được. 1000 năm tuổi. Cái tuổi đáng để đồng bào ta tự hào.
Qua bao nhiêu năm, trải qua bao thăng trầm biến cố của lịch sử. Hà Nội vẫn giữ được trong mình được những gì của riêng Hà Nôi.
Sáng nay xem diễu binh, diễu hành trên ti vi mà sao tôi xúc động quá trời. Có lẽ trong giây phút thiêng liêng ấy, không chỉ tôi mà tất cả những con dân đất Việt đều có cái cảm xúc như vậy. Cái cảm xúc không nói lên thành lời.
Không biết đến bao lâu nữa cái cảm xúc nghìn năm lại có thêm lần nữa. Nhưng cho dù cảm xúc nào đi nữa cho dù sao đi nữa. Tôi vẫn yêu Hà Nội, vẫn yêu Hà Nội như tôi đã đang và sẽ mãi yêu người. Hà Nội vẫn trong trái tim tôi. Một Hà Nội linh thiêng & hào hoa.

7/10/10

Ngày đen

Sáng Hà Nội trời trong xanh, mây trắng nắng vàng là thế. Thế mà ngỡ tưỡng như vậy là đẹp lắm. Nhưng không đâu. Không đẹp một tẹo nào.
Một ngày thật không còn "mỹ từ" nào đẹp hơn để nói về cái sự đen đủi của tôi ngày hôm nay. Từ thưở cha sanh mẹ đẻ ra tới giờ thì ngày hô nay mới gọi là ngày đại đen.
Đen từ sáng tinh mơ rồi đen kéo theo tới tận chiều "Không biết tối thì như nào đây?". Ôi tôi mệt mỏi quá trời mà còn đau nữa chứ.
Dong xe đi học được một đoạn thì tai hoạ ập tới, một người đàn ông đi con xe "Way chiến" chở ba thùng nước lợn luống ca luống cuống muốn qua đường nhưng không dám qua, quay đầu rồi lại thụt đầu lại vì sợ. Bố khỉ cái ông này. Cũng chính vì cái sợ và lo của ông đấy mà làm tôi bị ngã. Lúc đó trước mắt tôi là một bầu trời đen tối, xe và người như làm xiếc í. Quay một vòng từ trước ra sau xe nằm gọn trên người y như là hai bạn thân vậy. Nhưng mà may, may là cái ông chở nước lợn đấy không bị ngã, chứ mà ông ấy bị ngã thì thôi rồi. Cứ tưởng tượng là thấy ghê. Nếu như ba thùng nước lợn đó đổ lên người thì sẽ ra sao nhỉ???
Dựng được xe lên, kiểm tra hình thể không có vấn đề gì nghiêm trọng.
- Chân đi giày nên không sao mà chỉ có đôi giày "Xịn" bị rách.
- Đầu gối bị trầy da một vai miếng nho nhỏ, đủ làm tôi đau vài ngày.
- Tiếc là cái quần vừa mới mua vốn đã rách nay lại càng rách hơn.
- Đôi bàn tay bị xước nhẹ, máu chảy nhỏ giọt thôi nên không sao.
- Chỉ có đôi cánh tay bên trái bị nặng nhất là do tiếp xúc với đất nhanh và mạnh nên ảnh hưởng vào bên trong và bỏ qua bên ngoài. Đến giờ này nó vẫn tiếp tục hành hạ tôi. vẫn đau và nhức nhối.
Xong đâu vào đấy, lại tiếp tục hành trình buổi sáng trên con đường đến trường với tấm thân đau nhức nhối và vận xui đang rình rập từ trưa cho đến buổi tối.

26/9/10

Rời tay, ta cùng kết thúc một câu chuyện tình!

Mưa rồi, ngồi trong phòng mà mùi hoa sữa nơi đâu cứ phảng phất luồn vào trong phòng thông qua khe cửa hở.
Thơm quá, dễ chịu quá. Nhưng lại buồn
Buồn vì nhớ
Nhớ cái nắm tay ngày đó
Nhớ cái rụt tay thẹn thùng ngày đó.
Nhưng rồi anh đã nắm được tay em
Nắm tay em thật chặt
Cái nắm tay làm anh thấy ấm
Làm anh thấy vui.
Và làm anh thấy hạnh phúc
Đã có bao câu chuyện bên lề cái nắm tay
Nhưng cuối cùng, anh không thể nắm tay em mãi.
Bởi em, bởi anh cầm tay nhau quá chặt
Nên rồi đành phải rời tay
Rời tay, để ta cùng kết thúc một câu chuyện tình.
Một câu chuyện tình
Chẳng biết buồn hay là vui. Hôhô

23/9/10

Chớm lạnh

Cái chớm lạnh đầu thu sáng nay là một dấu hiệu cho biết rằng. Thu sắp hết và đông đang dần tới. Nhanh thật, xuân mới ngày nào đó mà giờ đây đông đã gần đến.
Sáng, trời nhẹ nhẹ trút mưa phùn rơi lất phất phụ hoạ theo đó là đợt gió nhẹ thổi liên tục từng hồi. Mưa và gió lúc sáng đã cộng hưởng lại với nhau để đem lại cho người dân thủ đô cái cảm giác se lạnh đầu đông.
Đúng là thay đổi như thời tiết, bất thình lình thích nóng là nóng thích lạnh là lạnh, không ai biết đường nào mà lần. Tối qua, trời đang còn quang đãng, gió mát trăng thanh rất đẹp rất thuận lợi cho việc rước đèn phá cỗ đêm trăng rằm tháng tám. Thế mà sáng ngày hôm sau trời đã trở lạnh.
Một mùa đông, một mùa lạnh.
Một mùa mới tới một mùa đi
Một mùa mà tôi chỉ có một mình.
Một mùa mà tôi đã xa em.
Một mùa tôi đã mất em thật rồi.
Vắng em đông lạnh dường như thêm lạnh.
Gió bấc thổi như lời em khẽ nói
Mình chia tay rồi phải không anh!!!

20/9/10

...

Đang tưng tửng cười cười, nói nói, bất chợt nghe câu hát
Tình ơi sao đi mãi nên sông dài mênh mông
Vòng tay ôm nỗi nhớ xôn xao biển rộng...
Một cảm giác cũ tràn về nhanh như cắt chiếm hết tâm trí tôi. Một thứ cảm xúc bồi hồi kỉ niệm, nhớ nhung về một thời đã qua.
Lâu lắm rồi mới nghe lại bài hát này. Một thời gian trôi qua, qua mau quá. Nhanh như con sóng xô bờ để rồi lại trôi về với biển vậy.
Em cũng thế, cũng vô tình như biển. Cứ vô tư dội sóng trái tim anh rồi lại vô tình quay về nới xa lắm. Nơi đó chỉ có riêng mình em.
Chợt nghe bài hát đấy, anh nhớ em nhiều lắm. Anh nhớ ngày em hát cho anh nghe , lúc đó em hát ngay bên bờ biển, nhớ kỷ niệm ngày ngày cùng em đi dạo biển, nhớ khúc nhạc chờ từ số điện thoại đó. Nhớ...Nhớ nhớ hết tất cả những gì thuộc về em, về những ngày bên em, cùng em bên biển.
Ngày đó, bên em không là phải là biển rộng mà bên em lúc đó có anh, anh luôn cạnh em. Nhưng giờ đây bên em không phải là anh mà lại là biển. Biển quá lớn phải không em. Một khoảng cách vô tận cách xa để em mãi không thấy anh. Em sẽ cố nhìn, nhìn mãi, nhìn mãi nhưng rồi em chỉ thấy quanh em là biển rộng.
Và anh biết sẽ có những nỗi nhớ chẳng thể gọi tên, loay hoay tự hỏi chính mình phải chăng ta đang nhớ? Nhớ những cái nắm tay vội vàng, nhớ ánh mắt lướt nhẹ qua nhau. (NhậtKý).
Cuộc đời vẫn thế, sóng vẫn cứ mãi xô bờ để rồi vỡ tan một cách vô tình, hờ hững. Còn anh vẫn mãi chỉ là hạt cát đón em là sóng đến rồi để rồi vỡ tan.

16/9/10

Sao trong đêm

Cho tôi một vé đi tuổi thơ
Để tôi được rước đèn tháng tám
Cho tôi một vé về thuở bé
Để được mẹ đưa đi mua đèn.
Vâng, một mùa trung thu nữa lại đến với chúng ta. Trên đường phố những ngày này, đâu đâu cũng ngập tràn không khí của đêm hội rước đèn tháng tám. Và đâu đâu cũng bày bán la liệt sản phẩm đặc trưng của rằm tháng tám đó chính là bánh trung thu và chiếc đèn lồng.Chiều nay, đi trên con đường ấy nhưng ấy, nhưng trong lòng tôi sao có một cảm giác, một cảm giác như được trở lại thưở bé. Còn nhớ mỗi năm gần đến ngày trung thu anh em chúng tôi được bố mẹ đưa lên phố huyện mua bánh mua đèn. Hồi chúng tôi còn bé thì chiếc đèn trung thu chỉ là chiếc đèn ông sao 5 cánh rực rỡ sắc màu.
Nhưng đến những năm sau này thị trường đồ chơi trung thu ngày càng trở nên phong phú hơn nên việc trẻ em có những chiếc đèn lồng rực rỡ đầy màu sắc, đầy hình ảnh và có rất nhiều mẫu mã tuỳ thích chọn lựa không còn là điều quá xa lạ mà nó đã trở thành điều rất là bình thường và phổ biến với người dân hiện nay.
Thế nhưng, theo tôi quan sát giữa hàng ngàn sản phẩm trò chơi hấp dẫn, đầy đủ chủng loại từ màu sắc hình dạng đến những món đồ chơi cao cấp lại xuất hiện một sản phẩm rất bình dị dân giã đó chính là chiếc đèn ông sao mà ngày xưa anh em chúng tôi vẫn được bố mẹ mua tặng mỗi dịp trung thu đến.
Chiếc đèn ông sao có thể tuy không đẹp, không hấp dẫn bằng các sản phẩm khác nhưng ẩn chứa trong cái vẻ bình dị dân giã ấy lại là linh hồn của trăng rằm tháng tám, của cái tết trung thu ở Việt Nam ta.
Là một sản phẩm báo hiệu mùa trung thu đến cùng với bánh ngọt. Chỉ cần thấy chiếc đèn ông sao trên tay một đứa trẻ là ta biết ngay, nghĩ ngay rằng:
"Àh, tết trung thu đến rồi đó"
Một sản phẩm bình dân rẻ tiền lại làm nên điều kỳ diệu để nó trở nên lung linh huyền ảo hơn trong đêm trung thu. Đèn ông sao đúng là một món quà đầy ý nghĩa để dành tặng cho con trẻ những nụ cười trong mùa trung thu.
P/s: Ảnh trong bài coppy từ Facebook của Lê Lai

14/9/10

Em 21+

Mỗi người, mỗi năm lại được chúa tể thời gian giành tặng thêm một tuổi. Trẻ em được thêm tuổi mới thì thích, người lớn được thêm tuối nữa thì hơi buồn, ngươi già thì lại càng buồn hơn.
Còn riêng tôi. Mỗi tuổi mới sẽ gắn với những niềm vui mới, nụ cười mới, hạnh phúc mới và đồng thời con người chúng ta cũng sẽ lớn lên theo đó suy nghĩ cũng sẽ lớn hơn và chín chắn hơn.
Một sinh nhật nữa lại đến vơi người con gái tôi yêu. Một ngày chưa đến, nhưng lại đến rất rất gần.
Kể từ khi quen, tôi rất mong đến ngày này, ngày mà em thấy mặt trời, ngày mà em biết khóc. Không hiểu vì sao nữa.
Em vẫn ngày mỗi lớn, tôi mỗi ngày một già. Ai cũng có thay đổi. Tuy nhiên có một thứ mãi không đổi là tôi vẫn mãi yêu em.
Chỉ còn vài giờ đồng hồ nữa là em chia tay tuổi 21 bước sang 22. Anh chúc em mọi điều em muốn, chúc em vạn điều em cần đều đạt được. Và chúc em sẽ sớm mở cửa trái tim để có người sớm bước vào. Cuối cùng xin chúc em một sinh nhật thật vui vẻ nhé.

13/9/10

Tự cảm

Đã ghét
Đã nhớ
Đã yêu
Đã hờn
Đã dỗi
Và bây giờ
Tôi đã đợi chờ
Chờ em
Chờ mãi
Mãi... Nhưng
Sao em chẳng tới
Phải chăng!!!
Em đã quên lời hẹn đầu.
Lời hẹn mà chỉ mỗi anh nhớ, còn em chắc đã quên lâu.
Lời hẹn đó
Giờ chỉ là kỉ niệm
Hôm nay
Anh ngồi đây
Nhớ về ngày xưa cũ
Một kỷ niệm
Không buồn mà cũng chẳng vui.
Mà anh chỉ thấy... chỉ thấy
Nhớ về em. Về em và chỉ về em.
"Mùa thu đã đến
Và em đã đi
Nhìn lá rơi vàng
Lòng tôi thấy vắng
Trên con đường đó
Dáng em đâu rồi
Để tôi lẻ bóng
Tìm em, tìm em"

9/9/10

Thu rồi...

Một chút gió, một chút lá và một âm thanh cũ đã đủ báo hiệu Hà Nội đã vào thu.
Thu đến nhẹ nhàng như chiếc lá rơi rụng dưới chân người, như câu hát thấm sâu trong lòng người để mỗi khi nghe lại cho ta cái cảm giác thu đang ngoài cửa sổ.

Em có nghe mùa thu mưa giăng lá đổ
Em có nghe nai vàng hát khúc yêu đương
Và em có nghe khi mùa thu tới
Mang ái ân mang tình yêu mới
Em có nghe nghe hồn thu nói mình yêu nhau nhé!

6/9/10

Và em đã yêu!

Nhưng...
Anh...anh
anh phải nói lời xin lỗi với em.
Bởi anh không xứng đáng với tình cảm mà em đã dành cho anh. Anh biết, em đã yêu, yêu anh rất nhiều.
Cái gì cũng thế và cuộc sống cũng vậy. Đành rằng chấp nhận một tình yêu. Đón nhận một tình yêu và cũng muốn đáp lại tình yêu đó. Nhưng mà điều đó khó lắm.
Yêu là khi hai trái tim hòa cùng một nhịp đập, cùng pha và cùng tần số. Nhưng mà một khi bị lệch pha thì tình yêu liệu có còn đúng nghĩa như bản chất của nó.
Đối với ai thì tôi không có biết. Nhưng riêng tôi. Tôi đã thử và tôi phải nói lời xin lỗi với người đã yêu tôi và người tôi đã tưởng rằng là yêu.
Thật tội lỗi khi không nhận ra đâu là yêu, đâu là thương và đâu là ghét. Phân cách giữa chúng dường như là điều mơ hồ, ít người có thể nhận ra mà không làm tổn thương người khác.
Chuyện tình tôi ngắn lắm. Đến nhanh và có lẽ vì thế ra đi cũng chóng vánh. Chắc có lẽ là tại tôi. Tôi không trách hay oán hờn một ai hết.
Tôi chỉ buồn. Một nỗi buồn vô định vô hình.
Tôi buồn mà không hiểu vì sao tôi lại buồn.(" Thế mới đau cơ chứ")

30/8/10

Chuyện ở siêu thị 2

Chiều nay trời đã hết mưa. Đã có nắng nhưng trên đôi mắt bà mẹ trẻ lại đẫm ướt. Ướt vì những giọt nước mắt mà chị đã khóc vì đứa con 12 tuổi.
Cha ông ta đã có câu. " Con dại thì cái mang" quả là không sai.
Bố đi biển biền biệt tháng vài tháng mới về một lần, mẹ đi làm từ sáng đến tối mịt mới về. Nhà chỉ còn có hai bà cháu là nhìn thấy mặt nhau thường xuyên. Nhưng bà đã cao tuổi nên cháu thường chỉ lủi thủi chơi mỗi mình.
Nhà hoàn cảnh, khó khăn nên vì vậy bạn bè của em cũng không có nhiều và có thì cũng chỉ là những đứa trẻ xóm chài lưới trong khu làng nhỏ.
Sáng đi học, chiều về tụ tập cùng đám bạn đi chơi tối mịt mới về.
Tuổi thơ cô bé thiệt thòi. Gia đình hoàn cảnh khó khăn lại thiếu thốn về mặt tình cảm của bố và mẹ. Nên việc đi học của em cũng không được để ý và xem trọng cho lắm. Người mẹ chỉ biết là cho em tiền mua vở, mua bút còn sách giáo khoa thì đứa cháu gái con bà chị họ nhường lại, cặp sách thì dùng lại cái túi cũ từ năm ngoái.
Hành trang vào năm học mới của em chỉ có vây. Nhìn bạn bè nào là được bố mẹ đưa lên siêu thi, đưa vào nhà sách mua sắm nào quần, nào áo, nào sách nào vở mà em thấy thèm.
Và chính từ cái thèm, cái thiếu thốn đó mà đã thúc đẩy em làm một việc không nên làm là em đã lấy đồ của siêu thị.
Một cái áo trắng tinh em mặc rất vừa vặn và rất đẹp. Nhưng hành động của em đã làm vấy bẩn chiếc áo. Mà em đâu có ngờ rằng việc em mặc cái áo mới bên trong sau đó mặc cái áo cũ bên ngoài rồi đi ra siêu thị lại bị phát hiện dễ dàng thế. Đúng là em mới 12 tuổi thôi mà, em sao biết hết được công nghệ chống trộm của siêu thị hiện đại thế.

Nhìn cảnh bà mẹ gầy còm đen với những giọt nước mắt khóc cho đứa con dại dột nhìn mà xót xa. Xót cho đứa trẻ đã mất đi tuổi thơ mất đi sự hồn nhiên vui tươi vốn có mà em phải được hưởng.
Tờ giấy trắng tinh bây giờ đã có vết hoen ố. Không biết đến bao giờ em mới thôi cái cảm giác ngày hôm nay. Cái cảm giác mà chỉ có em mới hiểu nó như thế nào, cái cảm giác xấu hổ mà mẹ em phải chịu thay cho em.
Dòng người đi đi về về trong siêu thị mặt mày ai cũng hớn hở vui tươi và nụ cười luôn hiên trên môi. Nhưng trong đám đông đó cái 2 dáng người nhỏ bé, rảo rảo nhanh chân bước đi, mặt cúi gầm xuồng và không nói với nhau một lời. Và...
Những dòng nước mắt vẫn lăn dài trên gò má người mẹ.

29/8/10

365 ngày yêu em

Quay ngược thời gian trở về với ngày 21/8 năm trước.
Cũng vào một ngày mùa thu, trời mát, có chút mưa buồn.
Cùng đi chung một chuyến tàu, cùng đi chung một đoàn, cùng đi chơi một nơi, ở cùng một khách sạn. Tôi đã gặp được một cô gái dáng dong dỏng, người không ú nhưng cũng không đến nỗi là ốm Mặc dù có tên giả là "Mọt" nhưng mà đâu có "Mọt" tẹo nào.
Ấn tượng là ngay từ lần đầu nhìn thấy cũng hơi bị ghét. Sao cái con bé này nó kiêu thế nhỉ.!!!
Nhưng sau cái cảm giác đấy lại xuất hiện một cảm giác khác, một cảm giác mới lạ xuất hiện trong tôi. Một cảm giác không tả được (không phải là cảm giác ghét nữa đâu đấy). Hìhì!!!
Dò hỏi, tìm hiểu, lần mò mãi rồi cũng biết được tên em. Được cùng em uống rượu " Công nhận hôm đó em uống dã man thật" nhưng nhìn em uống, càng uống lại càng xinh. hehe
Tên em dò hỏi mãi mới biết, còn số điện thoại thì rụt rè mãi đến khi gần lên tàu về HN mới dám hé răng xin số em. " Sao mà hồi đó mình nhát gái thế cơ!".
Sau ngày chia tay em tại ga. Những tin nhắn, những cuộc trò chuyện xuyên màn đêm, những ngày cnàg đều đều. Và từ những lúc ấy tôi đã biết yêu em. Tôi chỉ mong sao mong sao cho trời mau tối để tôi có thể thấy em qua yahoo.
Trái tim đã biết yêu, đã biết rung động nhưng cái miệng thì vẫn còn nhát lắm. Vẫn chưa giám nói, chưa giám tỏ tình với em. Viết, vẽ thì chưa bao giờ viết nổi 3 từ "I love You". Cũng bở tôi sợ em không đồng ý. Hayzza...!
Đêm 30/8 năm đó, tôi và em vẫn tiếp tục câu chuyện đêm khuya như mọi ngày. Tuy nhiên cuộc trò chuyện này có điều đặc biệt hơn cả và nó đã đi vào tiềm thức, đi vào lịch sử đối với tôi. Một cuộc trò chuyện mà thông qua nó tôi đã nói yêu em. Thú thực sau lúc tỏ tình với em xong tim tôi dường như đập nhanh hơn, hồi hộp hơn và có một cảm giác hạnh phúc đến khó tả. Một thứ cảm xúc không có tên. Tôi đã ước " Ngay lúc đấy tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt ngồ ngộ của em khi tôi lần đầu tỏ tình với em". Keke
Một năm đã trôi qua kể từ ngày tôi nói tiếng yêu đầu. Biết bao nhiêu chuyện buồn, chuyện vui.Bao nhiêu lần hờn dỗi. Và cũng bao lần chúng tôi xa nhau. Nhưng có một điều. Một điều rằng. Trong tâm trí tôi, cho dù nơi đâu, cho dù có hoàn cảnh nào tôi vẫn luôn nhớ và yêu em.
Một năm có 365 ngày hay một năm có 4 mùa xuân, hạ, thu, đông đi nữa thì tôi vẫn yêu em.
Cho dù xa em, không còn bên em gần em thường xuyên như những lần trước nhưng tôi tôi vẫn yêu em
Cho dù đã chia tay nhưng trong tim tôi em vẫn là người tôi yêu.!
" Tình ơi! Dù sao đi nữa xin vẫn yêu em..."

Chuyện ở siêu thị 1

Câu chuyện chiều mưa
Thực sự khi viết bài này, trong đầu chưa nghĩ ra một tiêu đề nào cho bài viết này cũng như trong đầu cũng chưa nghĩ ra nội dung bài viết này se là viết về cái gì nữa.

Mấy ngày hôm nay trời cứ mưa hoài, mưa từ tối đến sáng rồi lại từ sáng đến tối. Mưa cứ rơi rả rích như vậy, nó cứ rơi vô tư mà không thèm quan tâm đến cảm giác của con người dưới này ra sao.
Một ngày mưa buông. Mà buồn cũng có lẽ là do xuất phát từ những cơn mưa này mà ra. Thấy thương, thấy tội chị ấy nhưng tôi chưa biết làm thế nào, chưa biết phải làm sao.
Chỉ vì một cái vé mà nước mắt đã lăn dài trên
đôi má ửng hồng. Thật ra trong lòng mọi người không ai nghi ngờ là do chị lấy cả, nhưng mà tình ngay lý gian nên chị đành phải chịu tiếng vậy.
Nhìn khuôn mặt tròn trĩnh, hiền lành và phúc hậu mà tôi cảm thấy thương chị.
Trời vẫn tiếp tục mưa, chị đã hết ca làm và đã đi về với đôi mắt ướt đẫm lệ rơi hòa cùng với mưa.
Cuộc sống vốn là vậy! Chị đành phải chấp nhận
Mong sao mọi người tìm được cái vé đó để đôi mắt chị hết buồn và không còn phải đỏ hoe vì rơi lệ!

25/8/10

Bão tan?

Thế là những cơn mưa xối xả, những đợt gió giật liên hồi mà cơn bão sô 3 đưa tới đã tan biến trong đêm.
Bão đã tan nhưng sao trong lòng tôi vẫn như đang có bão. Cơn bão lòng
Day dứt, đau, mềm yếu để rồi bùng lên dữ dội. tôi thật không hiểu được cơn bão lòng trong tôi. Không hiếu được cơn bão này xuất xứ từ đâu.
Từ tôi... Từ em ... hay là
...
Từ ai???
Đã lâu rồi, điện thoại của tôi dường như được nghỉ hưu. Ngoài những cuộc điện thoại liên lạc với khách hàng, với người thân thì nó không phải hoạt động về đêm nữa. Nó đã được ngủ yên. Nhưng tôi thấy hình như nó cũng buồn, cũng thấy nhớ một người mà trước kiangày nào tôi và nõ cũng gọi điện tâm sự với người đó.
Tôi biết điều đó, nhưng do con bão lòng trong tôi nó hoạt động quá mạnh và chưa có dấu hiệu tan biến nên tôi không biết phải làm sao nữa.
Tôi đành phải tự mình chịu cơn bão này.
Ước gì có một ngày, có một người sẽ điều khiển được cơn bão trong lòng tôi để cho tôi được nhìn thấy bầu trời sau cơn bão.
Nghe nói bầu trời sau bão, sau mưa cao và đẹp lắm.
Không biết đến bao giờ bão tan!

24/8/10

Bông hồng cài áo ngày vu lan!

Tôi vẫn được cài trên ngực áo mỗi lần ngày vu lan báo hiếu đến. Thật hạnh phúc. Vì tôi vẫn còn có mẹ !

20/8/10

20/8

Đến giờ phút này tôi, tôi đã quá mệt mỏi. Nhiều chuyện, nhiều việc cứ đè lên cái đầu chỉ có vài chục ngàn sợi tóc che chắn thôi. Trời ơi, thương cái đầu nhỏ bé của tôi quá đi thôi.
5h30 tôi có mặt tại Hà Nội, Hà Nội vẫn thế, vẫn nhộn nhịp, vẫn hối hả và xen vào đó có chút hơi của mùa thu mà chỉ có riêng Hà Nội mới có.
21h43 có mặt tại bến xe. Tôi lại chuẩn bị rời xa Hà Nội, rời xa thủ đô ngàn năm tuổi để về với quê mẹ thân thương
Buồn, có chút xao xuyến bồi hồi, quyến luyến. Như thể mùa thu Hà Nôi đang níu giữ chân tôi vậy.
Trời lại mưa, mưa tầm, mưa tã. Mưa suốt cả chặng đường tôi đi về. Nhìn ngoài trời mưa tuôn mà sao lòng thấy nhẹ bẫng.
Lần đầu đi phải cái xe giường nằm phải mặc áo mưa để ngủ. Bởi nước mưa đã bon chen vào trong xe làm ướt hết chăn và gối. Hichic. Chẳng qua là do chủ quan nên không mua vé trước. Nên mới phải đi cái xe quái quỷ này. May mà có người để lại vé cho không thì phải đi vé "Luồng" lại còn nhục nhã hơn nữa. Hichic
5h30, trời vẫn mưa, tôi không ở Hà Nội nữa, mà đang ở Diễn Châu. Ôi sao, vừa đặt chân xuống đất mà tôi đã có cảm giác thật bình yên ở nơi đây. Chạy thật nhanh dưới mưa, tôi bước vào phòng mà lòng vui phấp phới.
Đúng là
" Đi khắp bốn phương trời vẫn nhớ tới quê hương"
Và tôi tự hào ôi Quê Hương của tôi, bình dị những chiếc cầu tre, những cánh diều no gió. Thanh mát một đêm trăng khi mờ khi tỏ, dẫu đi xa vẫn thấy hoa trắng rụng sau hè …

17/8/10

Chiều trại bò

Chiều nay ngẫu hứng đi lên trang trại chơi và xem mấy con thú trên đấy để giảm street. Tiện tay coopy nguyên bản được mấy con thú, thấy hay nên post lên chia sẻ cùng mọi người.












Ước gì lúc nào cũng được vô tư như những con thú này...!!!

12/8/10

Cảm giác yêu!

...Đâu rồi! Cái cảm giác ngày xưa. Cái cảm giác đã yêu, đang yêu và được yêu?
Bỗng dưng hôm nay nhìn mưa rơi, ngồi nghĩ lại rồi tự hỏi:
- Tôi đang yêu, không yêu, hay là như thế nào? Tôi cũng không có rõ.
Thú thực đến giờ phút nàytôi cảm thấy rất thoải mái, không còn cảm giác nào, dấu hiệu nào cho biết tôi đang yêu.
Cái cảm giác yêu của mình không biết đã chạy xa tôi từ bao giờ và cũng không biết nó rời xa tôi vì lý do gì nữa.
Nhưng thôi, cái cảm giác yêu đó tôi xem như dành cho người khác vậy, ai yêu tôi thì cứ yêu, ghét tôi thì cứ ghét. Còn tôi...
Giờ này dường như vô cảm, không một suy nghĩ, không chút hờn ghen không chút nhớ nhung và ... quan trọng hơn cả là không còn muốn yêu ai nữa.
Biết làm sao được tôi là vậy. Trái tim tôi cũng thế, nhiều khi còn băng giá hơn tôi. Thôi đành chấp nhận vậy bản tính tôi là vậy mà. Có trời mới sửa được
Trời đã bắt đầu sang thu, đi dưới là vàng,giữa mọi người, giữa phố phường Hà Nội đông đúc chật hẹp mà...
"Lòng như thầm hỏi tôi đang nhớ ai..."

9/8/10

Sóng...

Con sóng lang thang ... lang thang... để rồi vỡ tan.
Biển chiều sóng vẫn vỗ.
Những con sóng cứ thế, cứ thế xô bờ cát dài
Ngàn lớp sóng vẫn cứ thế vỗ tan hoài.
Như thể nó dài vô tận
Dài đến nỗi
... chính nó cũng không biết nó bắt nguồn từ đâu và đến từ phương nào.
Tình yêu cũng vậy.
Cũng như những con sóng thế.
Một khi đã yêu, đã mến thì không biết đã yêu lúc nào hay biết đến lúc nào hai người mới yêu nhau.
"... Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau..."
Nhưng...
Sóng cứ thế cứ thế ru đời giấc mộng
Rồi có những lúc sóng vỗ tan trong lòng
Vẫn biết thế biết thế nhưng lòng nhớ thương hoài
Người yêu hỡi sao tình cứ mãi xa xôi.

6/8/10

AYENL!

...Vì trái tim anh yêu em nhiều lắm
Hạnh phúc bên em không thể nào quên
Vì anh đã quá vô tâm người ơi
Để hạnh phúc mới đánh rơi ...

5/8/10

Mưa!

Trời bất chợt đổ cơn mưa rào, cơn mưa mùa thu. Cơn mưa buồn mát lạnh. Mát lạnh đến cả tâm hồn. Nhưng sao tôi vẫn thấy nóng.
Nóng do điều hòa không bật.
Nóng do tôi thấy nhớ
Thấy nhớ một người
Tôi đã yêu
Sẽ yêu
Đang yêu
và... mãi yêu
Ngắm mưa, tôi lại thấy buồn. Đi dưới mưa tôi lại thấy vui.
Ước gì tôi được gặp người đấy. Cô gái làm tôi nhớ, tôi yêu, tôi đau và tôi buồn.
Mấy hôm trước bất chợt gặp một dáng người quen, bộ quần áo y hệt. Làm tôi suýt nữa nhận lầm và gọi tên em. Sao dáng người mái tóc lại giống nhau vậy. Hay là do tôi nhớ quá nên nhìn đâu cũng là bóng hình em.
Trời vẫn mưa, mưa càng ngày càng dày hạt và nỗi nhớ tôi về em cũng vậy vẫn dâng lên như những hạt mưa làm đầy những dòng sông.

27/7/10

Lavender Love!

Khi tháng 7 tới, hoa oải hương bung nở, trải màu tím ngắt trên những cánh đồng xanh ở Provence, Pháp. Màu của những luống hoa ngút tầm mắt lung linh trong nắng gió và hương thơm nồng nàn khó quên khiến cho ta nhớ đến câu chuyện tình hoa oải hương.
Ngày xưa ở 1 làng quên nhỏ yên bình, có 2 đứa trẻ vẫn thường hay chơi đùa trên cánh đồng hoa oải hương ở dưới chân đồi. Chúng rất thích đến đây vào mỗi buổi chiều, để được nằm dài trên cánh đồng hoa, thả hồn vào mây gió, để được ngắm trời, mây và những bông hoa tím đung đưa theo làn gió nhẹ. Cũng trên cánh đồng hoa oải hương, 2 người đã hẹn ước khi nào lớn lên sẽ cưới nhau. Cô bé ngắt 1 cành hoa oải hương tách đôi và cho vào 2 chiếc lọ nhỏ xíu, mỗi người giữ 1 Một ngày kia, 1 chuyện không may đã xảy ra. Một tai nạn đã khiến cậu bé phải nằm bất tỉnh trên giường bệnh. Bố mẹ cậu phải đưa cậu ra nước ngoài chữa trị. 15 năm sau. Cậu bé ngày xưa nay đã trở thành ca sĩ nổi tiếng. Anh trở về làng quê cũ để tìm lại những ký ức về tuổi thơ đã mất sau tai nạn. 15 năm sau, kể từ ngày cậu bé ra đi cô bé vẫn chưa từng rời khỏi làng quê 1 lần. Cô mở 1 trang trại trồng hoa ngay dưới chân đồi, nơi có cánh đồng hoa oải hương thơm ngát. Hàng ngày cô vẫn đứng trước cánh đồng hoa oải hương, nhìn những bông hoa tím đung đưa theo chiều gió, và hy vọng 1 ngày nào đó anh sẽ trở về. Vào 1 buổi chiều khi chàng trai đi dạo, anh đi về phía chân đồi nơi có cánh đồng hoa oải hương tím biếc. 2 người đã gặp lại nhau sau 15 năm xa cách, nhưng thật trớ trêu thay, họ không thể nhận ra nhau. Họ nói chuyện với nhau, trở thành bạn, họ kể chuyện cho nhau nghe. Chàng trai kể về chuyện anh trở về là để tìm lại ký ức. Anh đưa cho cô xem chiếc lọ nhỏ bên trong có bông hoa oải hương mà anh đã giữ bấy lâu nay, cô gái liền nhận ra đó chình là cậu bé ngày xưa, người mà cô đã chờ đợi 15 năm nay. Hàng ngày cô đưa anh đi đến những nơi mà trước kia 2 người từng đến, kể cho anh nghe những kỷ niệm ngày xưa của 2 người. Sau 1 thời gian anh cũng nhớ lại được những chuyện từ quá khứ. Họ yêu nhau, và có khoảng thời gian vui vẻ hạnh phúc bên nhau. Tưởng rằng từ đây họ sẽ được sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi, nhưng ai ngờ đâu, số phận lại 1 lần nữa chia cách 2 người. Cô gái bị mắc 1 căn bệnh hiểm nghèo. Trước lúc ra đi cô gái đưa cho chàng trai cái lọ thuỷ tinh nhỏ và nói với chàng trai: Anh hãy giữ lấy chiếc lọ này, nhìn thấy nó như là thấy em, như vậy chúng mình sẽ đc ở bên nhau mãi mãi". Sau khi cô gái ra đi, chàng trai vô cùng đau khổ. Anh quyết định sẽ vẫn ở lại, tiếp tục trồng hoa trên mảnh đất mà người yêu anh đã trồng. Mỗi buổi chiều anh lại ra đứng trước cánh đồng hoa oải hương, nhìn những bông hoa tím đung đưa theo chiều gió, chờ đợi, đợi 1 ngày nào đó cô sẽ theo những làn gió trở về bên anh.
P/s: Coppy

26/7/10

Crying again!

"Ngày chia tay, chỉ nhẹ nhàng là tóc em vờn nhẹ trong gió, là hững hờ tiếng anh thở dài giấu kín.
Mình cứ đợi chờ nhau như thế cái khoảnh khắc người kia nói lời tạm biệt..."

"Khóc cho lần yêu cuối để nước mắt tan vào mưa nhớ,
Dẫu biết bàn tay ấy sẽ ấm áp bên bàn tay khác.

Lối đi nào cho em, em đi tìm 1 cơn mưa,
Lối đi nào cho anh, anh đi tìm hạnh phúc riêng.
"Chẳng thể nào quên được đâu em...”

Mọi thứ đều có thể xóa đi trong cuộc đời, còn anh sẽ không thể xóa em trong ký ức. Nơi đây, sóng sóng trong lòng anh sẽ giữ hoài trong anh dòng chữ... "Anh yêu em"!
"Thôi nhé em từ nay anh chôn vào sâu trái tim bóng hình em!''.

25/7/10

25.7.2010

Cái gì đến rồi cũng phải đến. Vâng. tôi độc ác!.
Đấy là lời nhận xét do chính tôi tự dành cho mình và đó là lời nhận xét chính xác nhất về tôi tính tới thời điểm này.
Vì vậy có ai trách, ai hờn, ai giận ai dỗi tôi thì tôi sẽ cam lòng và không một lời giải thích, lượn mép.

21/7/10

Anh!


Anh ước mình sẽ làm một người '' Anh" như trong bài hát trên để em Là đôi cánh chim nâng anh bay cùng cuộc đời Là nơi ấm êm anh tìm trong cơn bão tố nhưng sao mãi chẳng được...?

13/7/10

Tôi đã cố nhưng không thể!

Có một sự thật rằng, đã từ lâu tôi luôn lảng tránh và đánh lừa trái tim mình. Nhưng càng có gắng lảng tránh bao nhiêu thì tôi lại càng thấy nhớ bấy nhiêu.
Càng cố quên nhưng tôi lại càng thấy nhớ. Đã quên, đã giận đã hờn nhưng rồi tôi. tôi... lại càng thấy nhớ hơn.
Không biết sao điều này lại quá khó với tôi như vậy. Khó quá đi thôi.

2/7/10

Đố vui tháng 7

Câu 1: Vào ngày mùng 1 tháng giêng Âm lịch năm trước, mọi người đều làm 1 việc rất quan trọng. Bạn có nhớ đó là việc gì không?

Câu 2: Điểm khác biệt lớn nhất giữa bọ chét và sư tử?

Câu 3: Có một thứ mà người mua và người bán đều biết duy chỉ có người dùng không biết. Đó là thứ gì?

Câu 4: Có người nói "Ăn cá có thể phòng chống bệnh cận thị", tại sao vậy?

Câu 5 : Một người đàn ông hói, trên đầu chỉ còn 3 sợi tóc. Hỏi tại sao ông ta muốn nhổ sợi tóc ở giữa đi?

Câu trả lời sẽ được bật mí vào ngày sau.! Mọi người cùng đọc và suy nghĩ nhé.

30/6/10

Tháng 6


Chào mi nhé tháng 6.
Hẹn gặp lại mi vào năm sau he.

Cảm ơn mi tháng 6 nhé.
Mi đã cho ta biết thế nào nóng mùa hè, biết thế nào là mất điện giữa ngày nóng 39 - 40 độ ...

Hẹn chào và gặp lại mi vào tháng 6/2011 nhé.

Năm nay tao đã biết thế nào là nắng của tháng 6 rồi, biết thế nào là mất điện giữa tháng 6 rồi.
Sang năm sau mi không phải thể hiện lại bản lĩnh nữa đâu nhé.
Tao vào mọi người sợ mi lắm rồi đấy tháng 6 àh!!!
Chào nhé tháng 6.

29/6/10

Mưa và nỗi nhớ!

Tháng sáu trời đổ mưa mau
Áo tơi mỏng quá cho màu mắt non
Nghe mưa tiếng nấc đổ dồn
Quê xa dáng mẹ cho hồn thênh thang...
Tháng 6, trời lại mưa. Một cơn mưa bất chợt giữa mùa hè. Mưa đến đuổi cái nóng, cái nong và cái gió của trưa hè tháng 6 còn lưu lại trên thế gian cho tới tận đêm khuya.
Mưa đem đến cho ta sự sống giữa những ngày mất điện. Đồng thời cũng đem đến cho ta nỗi nhớ, nỗi nhớ khuôn nguôi.
Đã có người bảo rằng" Em thích mưa, nhưng em lại không thích đi dưới mưa một mình mà...mà em muốn được dầm mưa cùng anh để rồi sau đó anh sẽ là cầu vồng đưa em đến bất cứ nơi đâu". Đang miên man đột nhiên...

Trời đang nắng bỗng dưng lại đổ mưa làm cho tim tôi lại xao xuyến nhớ về một người. Một người con gái ở phương xa. Và chắc mỗi lần thấy mưa cô ấy cũng nhớ về tôi như tôi đã nhớ cô ấy vậy.
Đừng buồn nhé em. Đừng khóc nhé em. Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua. Cái gì đã đi hãy để nó trôi đi, đừng nhắc lại, cái gì phải đến, phải xảy ra thì em hãy xem như là bình thường và lúc em buồn, vui mọi người đều luôn ở bên mình cho dù họ đang ở cách xa em cả ngàn dặm. Hãy mạnh mẽ lên, đừng khóc nữa nhé. Bởi anh biết em khóc trông xấu lắm đấy. Xấu kinh luôn đấy "Anh nói thật đấy, không có giống đùa đâu đấy".Hihi!

Và dường như những giọt mưa kia cũng đang hiểu tâm trạng của anh và anh biết rằng "Anh đang rất nhớ em".

28/6/10

Giả vờ thôi em nhé!

Chúng tôi thường xuyên cãi nhau, lần này không suy tội cho ai mà cả hai chúng tôi đều thấy được lỗi đó là xuất phát từ lòng tự kỷ của mỗi người. Mỗi lần xảy ra những xung đột cãi vã nhau trong người cảm thấy thật khó chịu và mệt mỏi. Tôi đã cảm thấy vậy và chắc em cũng thế thôi. Cũng có cảm giác như tôi.
Nhưng đấy là tình yêu. Và sẽ không là tình yêu nếu chẳng có những giận hờn vu vơ.
Tình yêu luôn đi bên nỗi nhớ, bên những giận hờn vu vơ… Nếu không tình yêu sẽ chết ư.
Tình yêu như biển vậy, và anh lại quá nhỏ nhoi trước biển. Phải chăng do yêu em nhiều nên mỗi lần hai ta cãi nhau hay xung đột anh đã thấy vị mặn chát của biển thấm vào tim.
Biển quá xanh nên lòng anh thấy khát
Vội vàng vốc lên vị mặn chát thấm vào tim.
Phải chăng yêu là vậy nên đã vậy thì ta phải yêu. Yêu để cãi nhau, để hờn để dỗi. Nhưng tất cả những cãi vả hờn dỗi chỉ là giả vờ thôi em nhé. Đừng buồn, đừng khóc nhé. Hãy " Giả vờ thôi em nhé!"

25/6/10

Xong!

Thế là đã thi xong rồi, không biết kết quả ra sao. Sẽ phải thi lại bao nhiêu môn, có mấy môn điểm A, mấy môn điểm B,C và có môn nào được điểm D không nữa.
Nhưng thôi, mặc kệ đi. Thi xong, nộp bài rồi là Ok. Không phải nghĩ, phải ngợi cho mệt đầu. Cứ để nó ra sao thì ra.
Giờ phải tranh thủ ngủ bù những ngày học ôn vất vả, mệt mỏi. Heyzaa. Thi xong thấy thật thoải mái, nhẹ nhàng.
Mấy ngày nay 2 đứa em con bà gì ở trong quê ra chơi. Nhưng do bận ôn thi nên chả đưa chúng đi chơi ở đâu được, đành chịu phải để chúng loanh quanh trong nhà thôi. Trông mà thấy thướng mấy đứa.
Hôm nay thi xong chắc là phải thiết kế chương trình đưa mấy đứa đi đâu đó cho chúng đỡ tủi thân " Hic.Hic. Ra Hà Nội mà anh chẳng đưa đi chơi đâu cả, chỉ suốt ngày ở nhà thôi".

Hắn!

Trong tình yêu, rất cần sự chia sẻ và tin tưởng
Thế nhưng điều đơn giản đấy hắn đã không có được khi yêu.
Nhiều lúc hắn đã không nghĩ mình đang làm gì, đang muốn gì và đang ở đâu. Hắn đã như thế, như thế từ lâu lắm rồi. Hắn cũng không còn nhớ bị như vậy từ bao giờ nữa.Với hắn, cuộc sống rất đơn giản, không lo nghĩ, cái gì đến sẽ phải đến. Đặc biệt hắn là người rất khó tính, khó nết rất hay nổi khùng và cãi cùn, cùn đến mức không thể cùn được.Thế mà, hắn cũng đã có người yêu, không chỉ một người mà hắn đã có rất nhiều cô gái để ý và thích hắn. Tuy nhiên, dù tính tính có hơi dở một chút nhưng trong chuyện tình cảm hắn lại rất đàng hoàng và chững chạc. Hắn đã yêu, yêu không phải 1 người mà là 2 người. Một người hắn yêu nhiều lắm nhưng rồi do cái tính chập cheng của hắn, khó chiều, khó bảo nên đã làm cho người con gái hắn yêu cũng cảm thấy chán và nản, để rồi nói lời chấm dứt với hắn đúng ngày mà hắn chào đời. Còn một người nữa nếu xét về tình cảm, thì người này còn yêu hắn nhiều hơn thế. Nhưng với hắn, tình yêu dành cho người con gái này sẽ không bằng tình yêu mà hắn giành cho người con gái trước. Cô không xinh như cô gái ban đầu của hắn, không thông minh như cô gái kia. Nhưng hắn đã yêu. Đã yêu, yêu cô mất rồi và đến bây giờ chính hắn cũng không trả lời được không giải thích được tại sao hắn lại yêu cô, một người suốt ngày "mít ướt". Hắn vẫn hay gọi đùa cô là Mít ướt mà.
Nhưng rồi, vẫn lại cái bản tính điên khùng trong tình yêu của hắn, khó chịu, khó chiều, ích kỷ lại làm cho cô gái ấy đau lòng, đau đên nỗi cô không khóc được (thường ngày cô hay khóc lắm).
Hắn đau không phải do cô đánh hay cấu mà đau vì hắn đã không làm được những điều mà cô muốn. Mặc dù hắn đã rất cố gắng nhưng hắn đã không làm được.
Ít nói, ít chia sẽ, trầm lặng chính là hắn đối ngược với cô là người nói nhiều, thích kể lể, chia sẽ và vui vẻ hoà đồng. Tại sao các điểm khác biệt như vậy lại đưa cô lại với hắn nhỉ, lại làm cô yêu hắn nhỉ. Hắn không hiểu được tại sao một người như hắn lại có được tình yêu của cô cơ chứ.Trong lúc này, sau khi mọi chuyện đã xảy ra hắn nhớ lại mọi chuyện, nhớ lại những gì cô đã nói với hắn, tuy hắn đau và thương cô thậm chí là nhớ cô nhưng hắn đã hận hận cô rất nhiều vì chỉ một câu nói, một cây nói có lẽ hắn sẽ không bao giờ quên, không bao giờ.
Tính hắn là vậy khó hiểu, khó chiều, ích kỷ không muốn nhường nhịn ai... hắn là con người quái đản, không lãng mạn như những đôi tình nhân khác. Hắn rất vụng trong việc chiều lòng người yêu, nhưng cũng có lẽ cái bản tính khó chịu của hắn cũng nói lên phần nào.Đã có lần hắn bảo cô. " Nếu yêu anh em sẽ phải khổ đấy, phải chịu vất vả nhiều. Yêu anh khổ lắm bởi anh không giống những người đàn ông khác".
Đôi lúc hắn đã cố gắng thay đổi nhưng có lẽ vẫn chưa có làm được . Nhiều lúc hắn đã thay đổi nhưng lại có những chuyện giữa 2 người lại làm hắn bực mình rồi cáu gắt thế là những cố gắng của hắn mọi người đâu có biết đâu. Thế là hắn đã buông xuôi.
Tối nay hắn đã rất buồn, hắn buồn và không ngủ được. Bỗng nhiên hắn lại muốn nghe truyện ma, lâu lắm rồi hắn đã không nghe.

Lại một đêm dài với hắn!!!

24/6/10

It's me

(Đây là Việt kiều Lào hay Việt kiều Campuchia nhỉ???)
Những bức hình chân dung mới nhất của Mr.Lê Huy. Không được đẹp lắm vì không phải là người mẫu nên không chuyên nghiệp. Nhưng mà cí còn hơn không. Hôm nay phởn nên ngồi update lên cho vui, "doạ ma"chút xúi à. Hjhj.

Mấy đứa bạn mình bảo, mấy bức hình này mà đưa về cho bà treo trong chuồng gà đảm bảo 100% cáo không dám bén mảng lại gần. Nên bà cứ yên tâm mà ngủ ngon nhé!!!

23/6/10

"Lịch sự"

Sáng hôm nay lên đại học kiến trúc xem người bạn bảo vệ đồ án tốt nghiệp. Trong lúc chờ đến lượt bạn mình bảo vệ, mình đã lang thang sang các tiểu ban khác xem các bạn kiến trúc bảo vệ như nào.
Đi qua xem một lượt tất cả các tiểu ban, tuy nhiên có một điều làm mình thấy thất vọng về tư cách giáo viên của một người trong hội đồng phản biện. Đối với sinh viên ngày bảo vệ đồ án tốt nghiệp có lẽ là ngày quan trọng sau những ngày tháng ngồi trên ghế giảng đường. Thế mà, trong ngày bảo vệ một giáo viên đã làm cho mình thấy rằng người đó chưa tôn trọng sinh viên và chưa tôn trọng chính bản thân mình. Cô giáo ấy hỏi bạn sinh viên về đồ án tốt nghiệp nhưng đồng thời cô ấy còn NHAI KẸO SING-GUM (còn là kẹo có màu hồng nữa cơ đấy!!!)
Chắc hẳn mỗi chúng ta khi nói chuyện với một người khác mà người đó vừa nói vừa nhai thì chúng ta đã cảm thấy thiếu tôn trọng và khó chịu. Huống chi đây không phải là cuộc nói chuyện xã giao mà đây còn mang tính chất một cuộc phản biện để bảo vệ chính kiến cho đồ án của mình. Nếu các bạn là người sinh viên đó gặp trường hợp như thế các bạn sẽ cảm thấy như thế nào? Và các bạn sẽ có phản ứng gì không???