28/12/11

Cảm giác lạ và...

Một cảm giác lạ, cái cảm giác khó diễn tả bằng lời. Nó vừa hỗn độn và lâng lâng hạnh phúc và vừa cảm thấy lo lắng khi điều đó xảy ra.
Quen một người mới, có thể sẽ là yêu là bạn và là kẻ thù nhưng tất thảy đều đưa lại cho tôi một thứ cảm giác đủ, cái cảm giác làm con người ta thấy hưng phấn hơn, hồi hộp hơn và phiêu liêu hơn.
Đợi chờ để một ngày gặp mặt vào một ngày đông gió lạnh, lạnh nhưng lòng lại thấy ấm,ấm bời cái ánh mắt, nụ cười đã sưởi ấm cho con tim trong ngày đông buốt giá đấy.
Một năm quen nhau, một năm chờ, một năm đợi và một năm đủ để nhớ đủ để cảm nhận được tôi cần có em, một người tôi mới quen, một người tôi mới biết và một người tôi đã yêu...
Yêu em cho đến khi con tim ngừng đập
Cho thiên thu là một giây
Yêu em cho đến khi ong thôi làm mật
Đến khi loài chim quên lối bay
Khi ôm em trong tay anh nghe ngọt ngào
Nếu đời là một giấc chiêm bao
Xin yêu em thiết tha như yêu lần đầu
Anh muốn yêu em dài lâu........

13/12/11

Ngày lạnh

Phố ngày lạnh nỗi nhớ mong manh
Chiếc lá bớt xanh sau cuộc tình giông tố
Mấy ngày nay, trời bỗng lạnh tê tái, cái lạnh khiến con người ta phải chùn mình thu người lại trong chăn mỗi khi thức dậy.
Tôi cũng vậy, vốn là người thích ngủ, nhác dậy sớm nên trời lạnh là lúc cái thói quen ngủ rốn, ngủ trưa được đánh thức, thế nhưng trời thì lạnh nguyên ngày nên việc ngủ rốn của tôi cũng chẳng đáng là bao khi tất cả con người tôi đều phải hòa mình vào cái lạnh để tiếp tục cuộc hành trình đầy gian nan và vất vả để mưu toan với cuộc sống bộn bề.
Ngày lạnh, trời đổ gió về làm tôi thấy lạnh, thấy nhớ một cái gì đó đã qua , nhớ cái cảm giác dong xe cùng người đi giữa ngày trời trở gió rét buốt. Nhớ cái cảm giác xưa cũ, thèm cái ôm nồng ấm giữa trời đông giá lạnh và ước cho thời gian quay về ngày đó.
Một chút hương thơm còn lại.
Một ánh mắt quen để lại.
Một lối đi trên con hè nhỏ.
Và mưa nắng hay mùa vẫn qua.

Một tiếng reo đêm ngần ngại.

Một chiêc môi hôn vụng dại.
Và bước chân trên con hè nhỏ.
Cùng cơn gió qua cửa trú đông....

24/11/11

Một mình

Gió nhớ gì ngẩn ngơ ngoài hiên
Mưa nhớ gì thì thầm ngoài hiên
Bao đêm tôi đã một mình nhớ em
Đêm nay tôi lại một mình...
Cuộc sống đôi khi đưa đẩy để cuối ngày con người ta lúc rời xa công việc cũng là lúc chỉ còn lại mỗi mình. Nhiều lúc cảm thấy thật buồn song có lúc lại cảm thấy thật thanh thản vì sự cô đơn một mình đấy.
Một mình với chiếc laptop già vẫn đồng hành trên mọi chặng đường, trong mỗi độ vui buồn của cuộc sống thường nhật.
Một mình nhìn thấy gió ngẩn ngơ ngoài ô cửa sổ lại giật mình khẽ nhớ lại một cơn gió đã qua, cũng đã ngẫn ngơ như lúc chưa gặp và lúc chia tay. Ngẩn ngơ lặng lẽ bay đi để lại đêm nay tôi lại một mình... một mình nhớ.
Thời gian vẫn trôi và tôi vẫn phải tiếp bước trên con đường dài đã chọn. Để lại sau lưng bao nỗi buồn, nỗi nhớ. Chỉ đem theo trên hành trình này một chút xúc cảm ngày xưa mỗi khi gió về.
Tôi thường một mình ngồi bên ô cửa sổ nhỏ nhìn xuống dòng người hối hả đi về chỉ mong sao gặp được một bóng người quen đã quên và gặp một cơn gió lạ qua đây để làm dịu đi nỗi nhớ về người và về gió.!

8/11/11

Khói lam, chiều trở lạnh

Trời cuối thu càng ngày càng lạnh, cái lạnh của tiết trời chuyển mùa và cái lạnh của chính con tim, nơi đã hóa đá từ lâu. Nên đông về trời lạnh tôi lại thấy lạnh thêm.
Dạo bước vội vàng trên con đường đầy gió trong khu phố nhỏ ngập tràn đầy mùi hương hoa sữa nồng nàn xua tan đi cái lạnh giao mùa. Một cái gì đó lại trỗi dậy, chính xác hơn đó lại là những kỉ niệm xưa cũ liên quan đến mùi hương này,cơn gió này và về  cảm giác của một thời đã qua.
Sẽ nhớ, nhớ mãi những hình ảnh đã qua trong đời tôi
Sẽ nhớ, nhớ mãi những người đã đến đã đi qua trong cuộc đời tôi
và...
Sẽ buông, buông ra cho những gì thuộc về nỗi buồn thuộc về quá khứ xa vời bay theo làn gió về tận nơi cuối trời.
Tối hôm nay, tôi gặp một người rất giống cái người làm tôi xao xuyến, làm tôi nhớ và làm tôi yêu. Nhưng tất cả đã là quá khứ và tôi đã chôn chặt vào trong tim thế nhưng sao khi tôi nhìn được hình ảnh đấy tim lại thấy nhói đau. Nỗi nhớ, nỗi buồn lại ùa về.
Tôi thấy nhớ, nhớ thật nhiều một làn "Khói" lan tỏa trong tôi một nỗi nhớ mỗi độ sáng sớm và chiều về...
Khói như gió ngỡ ngàng thổi buốt cõi lòng tôi..........

31/10/11

Lòng thật bình yên mà sao buồn thế!

20/10/11

Xa mãi cuộc tình...

"Đêm chưa qua mà trời mau vội sáng? Một đàn chim cánh nhỏ chở mùa sang. Chiều vào thu tiễn em sầu lạnh giá. Lá trên cành từng chiếc cuốn bay xa........
Xa nhau chưa, mà long nghe quạnh vắng? Đường thênh thang gió lộng một mình ta. Rượu cạn ly uống say lòng còn giá. Lá trên cành một chiếc cuốn bay xa......"
Chiếc lá cuối cùng rỗi cũng sẽ theo gió cuốn bay xa, cũng như thể cuộc tình buồn rồi cũng sẽ theo gió cuốn bay đi. Để lại một nỗi nhớ, một nỗi buồn sâu thẳm trong lòng người ở lại.
Trời đã dần sang đông, từng cơn gió nhỏ thổi mùa sang kéo theo là cái lạnh đến nao lòng ăn sâu vào tâm trí của tôi mỗi độ thu qua và đông tới.
Trời đã dần lạnh, sương đã dần buông và tôi lại sống trong ký ức của những ngày đầu đông, trong nỗi nhớ người da diết con tim.
Một cơn gió lạ, một hình ảnh quen thuộc thoáng qua là bao nỗi nhớ chợt ùa về... " bất chợt".
Nhanh, nhẹ và khẽ khàng nỗi nhớ khiến con tim đã lạnh nay lại lạnh thêm cũng bởi cuộc đời quá ngắn nỗi nhớ quá dài....
&
Mùa thu vẫn đi tìm đám cỏ
Để lời iu mong manh như làn khói
Khi đã tan rồi
Lặng lẽ vẫn mang 1 nỗi buồn
Còn lại mùa thu, tìm gió heo may

Cuối chân trời xa.

6/10/11

Tìm lại cảm xúc

Một buổi tối dài lê thê với những kỉ niệm cũ ùa về trong khi ngoài trời mưa xối xả, gió vẫn thổi nhẹ nhàng mang theo cái lạnh phương Bắc.
Mưa và gió lạnh
Đêm và nỗi cô đơn
Một mình trong phòng vắng
Ngồi nhớ lại chuyện linh tinh từ ngày xửa ngày xưa, chát với mấ
y người cũ, gặp lại đôi câu chuyện có từ ngày đó yêu nhau và tôi đã tìm lại được ký ức ngày hôm đấy cái ngày khó quên và khó để nhớ.
Mưa, trời vẫn mưa.
Nhớ tôi vẫn nhớ
Và yêu tôi đã yêu vẫn yêu và sẽ yêu người, yêu cho đến khi quên được người.
Một cảm giác ngày xưa cũ tràn về ngập đầy trái tim bé nhỏ, bao cảm xúc dâng trào, hỗn độn, khó tả xiết nỗi niềm.
Bỏ lại bao chuyện đời thường, bỏ hết những chuyện xảy ra tôi tìm về với cái tôi của mình, tìm lại con người tôi mà lâu nay tôi đã dấu nó, dấu thật sâu vào trong tầng ký ức. Để rồi hôm nay tìm lại được mình, trong tôi lại cảm thấy bồi hồi, bồi hồi để rồi...
"Lặng yên căn gác, lặng yên vầng trăng.
Lặng yên thơm ngát môi hồng thật trong sáng
Ánh mắt bên ô cửa sổ cứ thao thức mong chờ, cơn gió lạ..."

Để rồi...
Nhớ một người mang cho ta nỗi đau
Nhớ một người gửi cho ta niềm nhớ.!

30/9/11

Nỗi nhớ

Lâu rồi, mới có một ngày nghỉ. Nghỉ trong một ngày mưa. Ngủ thật là đã cái cuộc đời này. Nhưng ngủ lắm rồi cũng chán, lại dậy, kiếm cái gì đó để ăn, tìm cái gì đó để xem để nghe, và lục lại tủ ký ức để tìm nỗi nhớ chôn sâu trong lòng từ lâu.

Cũng đã lâu rồi, tôi xa Hà Nội, giờ không khí lạnh đến, trong lòng lại có một cảm giác nhớ Hà Nội, nhớ cái lạnh đầu mùa nơi đây. Ước được trở lại nơi này để đi trên những con đường đầy gió đầy hương hoa sữa thơm ngát mỗi độ cuối thu đầu đông.
Xa rồi, cái cảm giác được lang thang dưới trời thu Hà Nội trong cái se lạnh đầu đông. Xa rồi cái kỷ niệm ngày nào 2 đứa cùng dạo chơi trên những con phố tràn ngập hương hoa sữa và cũng xa rồi cái ngày em bên tôi mỗi khi gió lạnh về...
Hôm nay, Hà Nội trời trở gió, trở lạnh. Tôi lại trở mình nhớ em, nhớ Hà Nội trong tôi. Và tối nay trên con đường về xa vắng không biết em có còn nhớ tới tôi, một gã khờ đứng đợi chờ em.
Trời lại tiếp tục mưa, những cơn mưa lất phất buồn...
&

Mưa vẫn cứ vô tình làm tôi nhớ mãi, hình ảnh, nụ cười...
Tim tôi ghét mưa, nhưng bàn tay lại hứng lấy, biết đâu rằng ở nơi nào đó, khóe mắt một người đang rơi.
Chiều nay trên phố chợt có cơn mưa bay
Giọt mưa vội vã nhẹ rơi mắt người...

23/9/11

Cái lạnh đầu mùa!

Trong cái tiết trời của ngày cuối thu, bất chợt lòng ta, người ta cảm thấy ... thấy....
...Lạnh...
Lạnh rồi, cái se lạnh của đợt gió đầu mùa, lạnh của làn sương sớm mai và lạnh của làn sương chiều muộn. Tất cả đều làm nên cái lạnh khiến người ta giật mình. Thu gần hết và đông chuẩn bị tới. Giật mình bởi thời gian trôi quá nhanh, nhanh đến ngỡ ngàng.

Lâu rồi, mới có lại cái cảm giác se lạnh đến nao lòng. Cái tiết trời không khỏi làm con người ta nguôi nhớ tới những kỷ niệm đã qua, những chuyện buồn, chuyện vui. Tất cả gợi nên một ký ức trong ngày ông trời nổi gió.
Cái lạnh đầu mùa khiến lòng người dường như thanh thản nhưng dòng người lại có vẻ vội vã. Vội vả lẫn trốn cái không khí se lạnh của ngày cuối thu.
Tôi!
Đôi lúc lại ngẫm, lại nghĩ đến những gì đang xảy ra trong cuộc đời khi giữa bộn bề cuộc sống còn có mấy ai nhớ tới cái cảm giác se se lạnh này không. Cái cảm giác làm tôi thấy nhớ. thấy nao lòng đến muốn khóc.
Tôi nhớ, nhớ con người ấy, đã đi cùng tôi trên con đường dài, giữa tiết trời se lạnh. Không vội vã, cứ từ từ tôi và người đấy đã đi đến một nơi để sau này nơi đó chỉ còn là trong kỉ niệm chỉ có 2 người biết mà thôi.
Ôi nhớ,
Nhớ cái mùa thu Hà Nội, nới có tiết trời dịu nắng xen chút heo may gió mùa về quyện lẫn với mùi hoa sứa. Tất cả tạo cho tôi nỗi nhớ da diết ngày nào...
Xa rồi,
Xa dẫn những ngày nắng, xa rồi những ngày mưa và giờ đây quanh tôi sẽ là những ngày trời trở gió mang cái lạnh về quanh đây, mang theo chút hơi thở của mùa cuối thu Hà Nội về đây bên tôi. Xa rồi cái cảm giác ấm áp được đi cùng người dạo trên con đường xa tắp giữa ngày thu gió lạnh...

19/9/11

Chuyện tình của biển

Rồi một ngày em vắng, biển nhớ mong ai
biển thức đã bao đêm, biển thấy trong mình có một trái tim...


28/8/11

Ranh giới

Ranh giới là một khoảng cách vô hình bằng một đường thẳng do con người ta vạch ra và vẽ nên nó. Tuy nhiên đường thẳng có tên là ranh giới đấy nó lại mong manh mơ hồ và dễ vỡ lẵm...
Ranh giới mong manh là thế, dễ vỡ là vậy thế nhưng thử hỏi có ai đủ can đảm để vượt qua cái ranh giới đấy chưa. Cái ranh giới ngay cả người muốn vượt qua cũng không biết phải làm thế nào và cũng bởi nó quá mơ hồ.
Nhớ, nhớ đến một người.
Yêu, yêu đã rất nhiều
Nhưng tất cả cũng không thể vượt qua cái ranh giới mong manh ấy. Không thể vượt qua được cái tôi của bản thân để có thể níu giữ lại thứ mà mình đã có và có được rất dễ dàng.
Sự thật, nhiều lúc muốn quên đi một cái gì đó từ xa xôi của quá khứ, nhưng không có làm được. Trong cuộc sống này, mọi thứ, mọi hình ảnh dường như luôn trêu chọc tôi thì phải. Luôn làm tôi thấy khó xử, và luôn làm ngược lại ý định của bản thân tôi. Nhưng thôi kệ vậy, cuộc sống có mấy khi được như mình mong đợi miễn sao nó đừng quá tàn nhẫn với mình là được và miễn sao cái ranh giới đấy đừng để mình phải khó xử thế là ok.

Ranh giới giữa thiện và ác..
Ranh giới giữa tình yêu và thù hận..
Ranh giới giữa lương tri và lòng đố kị..
Ranh giới giữa con người và chính họ..
Ranh giới giữa ánh sáng và bóng đêm..

-----------------------------------------------------
Ranh giới đó - Mong manh...dễ vở...................

23/8/11

Môi anh chạm khẽ.......


Nếu bất chợt một ngày kia anh nhận ra
Con đường ta đang đi không phải là con đường mà anh muốn chọn
Liệu anh sẽ cùng em bước tiếp
Hay sẽ tìm cho mình một ngã rẽ riêng

Một dấu châm không tên
Một nỗi buồn vội nhạt
Biết đâu em lại hát
Vì nhớ anh
Trên một con đường lạ lẫm
Chênh vênh ,
Mong anh đừng vỡ òa hối tiếc

Có những cơn mưa không bao giờ đến
Có những buổi hẹn không bao giờ bắt đầu
Chúng chỉ bất chợt
Như việc ở ngã tư kế tiếp
Môi anh chãm khẹ vào nụ cười của em.....

Nguồn [An nhiên]

21/8/11

Chút lãng xẹt cuối tuần

Chiều cuối tuần nhẹ nhàng trôi đi với cái nắng ửng vàng ngày đầu thu. Một tuần vì thế mà cũng trôi qua một cách nhẹ nhàng như cơn gió vừa thoáng qua đã vụt bay.
Một chốc đã hết tuần một lát đã hết tháng và một phút ngỡ ngàng trời đã sang thu.
Lâu rồi cái cảm xúc để mà viết lách dường như trốn chạy đâu hết rồi, tìm mãi vẫn không thấy về. Phải chăng, nó sợ, nọ sợ cơn ho, sợ cái hắt hơi,cái sổ mũi của mình. Một tuần ốm, 2 ngày chuyền và bao ngày uống thuốc thế nhưng vẫn chưa có lành bệnh.
Cũng lâu rồi tâm trạng ngồi mình để mà buồn cũng chạy trốn đi đâu
mất tiêu đấy.
Còn nhớ, thời gian trước, mỗi khi đêm về trong căn phòng ấy dường như chỉ có mỗi tiếng lặng yên của không gian thế nhưng bây giờ, căn phòng ấy đã không còn buồn tẻ nữa, khi có thêm cái tivi, thêm bộ loa và thêm một tủ sách. Tất c
ả những nỗi buồn giờ tan biết khi tôi có những người bạn mới.
Trời đã sang thu dường như xanh hơn, ngày dường như thấy bình lặng hơn, cuộc sống dường như chậm lại và tâm hồn vì thế cũng cảm thấy bình yên...Nhưng đâu đó vẫn có một nỗi buồn mênh mang một nỗi buồn vô cớ, len lén trong tim.
Giữa cái không gian của tiết trời giao mùa, đất trời như hòa quyện làm một điều đó làm con người ta cảm thấy dễ chị nhưng cũng làm sống dậy, cứa vào đâu đó trong lòng cái cảm giác hoài niệm về những tháng ngày đã qua trong đời.
Dạo này, không hiểu tại sao cái tính của mình lại ''chó'' đến thế, hay gắt gỏng, bực bội và khó chịu. Dẫu biết nhiều lần mình gắt, mình bực và mình cúp máy là vô duyên, là không đúng, không phải thế nhưng tính đã vậy rồi nên mình cũng không biết làm sao nữa, đành phải chấp nhận, chấp nhận làm đau người khác vậy.
Trời thu là vậy, tiết trời mát mẻ nhưng đôi lúc lòng người lại nóng, nóng vì bực vì mệt và cũng vì nhớ. Nhớ người làm mình thấy nóng trong lòng.
"...Nhớ hãy nhớ hãy nhớ những đêm hai đứa tay nắm chặt tay
từng nhịp tim bên nhau rất gần .........."

9/8/11

Tình như thoáng mây

Tình như thoáng mây để cơn gió cuốn trôi bao ngày
Tình sao chóng phai để mình ta ôm sầu đắng...

Thế rồi người cũng ra đi, bỏ lại sau lưng là một nỗi buồn sâu thẳm, một tình yêu chết lặng và một niềm tin đã tắt.
Quen nhau vào một mùa thu lá đổ, giữa tiết giao mùa đầy xúc cảm và cảm xúc con người cũng vì thế mà thăng hoa theo mây và gió. Để rồi trong cái thăng hoa ấy, có 2 tâm hồn đồng điệu gặp được nhau.
Nhưng rồi, cái cảm xúc thăng hoa thứ người ta gọi là "tình" tình yêu cũng dần dần phai mờ cho đến một ngày 2 người nói lời chia tay. Thật nhẹ nhàng, nhẹ như con gió thổi đám mây phiêu bồng trôi xa về phía biển.
Phải chăng mọi thứ đến với chúng tôi quá nhanh và cũng trôi đi quá nhanh trong thời gian quá ngắn....
Phải chăng tình đến rồi đi như Gió đổ muôn chiều...

7/8/11

Hẹn gặp lại...

Cũng khá lâu rồi nhỉ, kể từ ngày chia tay. Không biết you ra sao nhưng đối với tôi lại sinh ra một thứ cảm giác khác lạ, cái cảm giác nhớ nhung, buồn tủi và cảm giác vẫn còn Yêu
Nghe ra thì có vẻ là ngớ ngẩn, nhưng nó lại là sự thật.
Gặp nhau cũng mới, quen nhau chưa lâu, nói chuyện chưa nhiều, chưa biết về nhau thế nhưng chúng tôi lại như hai cục nam châm hút cứ hút về nhau vậy.
Tuy thời gian ngắn ngủi chúng tôi được sống trong cảm giác của tình yêu thật là ngắn nhưng chừng ấy thời gian cũng đủ để lại một vết hằn mang tên nỗi nhớ in sâu vào trong tôi.
Thôi thì
Hẹn gặp nơi xa xôi 1 ngày có nắng mới
Những ưu tư trong em lại rồi sẽ qua
Hẹn gặp nơi mai sau chuyện mình sẽ rất mới
Đón em trong dòng người rạng ngời khi nhìn nhau...

4/8/11

Giving up doesn’t mean you’re weak. Sometimes it means you’re strong enough to let go…

1/8/11

Thu sang....

Tháng 8 mùa thu, lá khởi vàng chưa nhỉ...?
Một câu hỏi lửng, một câu hỏi bâng khuâng nhưng những điều đó cũng đủ làm người ta chợt tỉnh giấc. và tự hỏi phải chăng mùa thu đến rồi.
Tối qua, nghe chương trình gieo quẻ tháng tám dành cho cung Song sinh mới ngỡ mùa thu đang về quanh đây.
Có người đã nói " Tháng tám lặng lẽ đến. Mưa vẫn rỉ rả rơi, bão vẫn nổi lên đâu đó mạnh mẽ ngoài khơi xa. Và bầu trời tháng tám biến đổi xoèn xoẹt với mớ thời tiết đó. Nhưng vẫn có chút nắng mùa thu rười rượi gió khẽ khàng thổi bay tóc những ngày tháng tám..."
Viết đến đây, cảm xúc tụt hết, tụt theo con gió man mác của tiết trời mùa thu, tụt hết xúc cảm theo con mưa chiều lặng lẽ đôi lúc lại vỡ òa trong chốc lát.
Định viết tiếp nhưng chán, chán vì nhìn cảnh thu sang, vì bực người mới biết và vì...Khi mùa thu trở về, nỗi nhớ lại ùa về, chờn vờn trong lòng...!!!

30/7/11

Bão về!

Chiều nay, bão về.
Vội vàng phóng nhanh xe về phía biển. Để xem cơn nước lên đến đâu, con gió như thế nào và xem con sóng giận dữ ra sao.
Chiều nay, biển không còn xanh như ngày nào, gió không còn thổi nhẹ nhàng sóng không dịu dàng vỗ bờ. Tất cả dường như mất đi cái vẻ bình yên ngày nào. Thay vào đó là sự giận dữ đầy giông tố.
Hôm nay bão về, thuyền đã vào cập bến, người đã lên bờ chỉ còn mỗi mình biển đương đầu với giông tố khắc nghiệt,với con gió thổi mạnh làm cho những con sóng ào ạt xô bờ.
'­'Những ngày không gặp nhau biển bạc đầu thương nhớ
Những ngày không gặp nhau lòng thuyền đau rạng vỡ

Nếu từ giã thuyền rồi biển chỉ còn sóng vỗ

Nếu phải cách xa em anh chỉ còn bão tố

Nếu phải cách xa em anh chỉ còn bão tố
"
Bão về, biển động...
Bão về, gió lớn............
Bão về, mưa to.................
&
Bão về, nỗi nhớ cũng về theo, theo cấp độ của gió, của mưa và của nhịp đập con tim..........

23/7/11

Misssssss!

21h...'''
Một mình ngồi trong căn phòng trống, nhìn quanh chỉ thấy mỗi mình và chiếc máy tính cũ làm bạn. Thật buồn.
Buồn vì cô đơn, vì xa nhà và cũng buồn vì nhớ.
Tôi nhớ một người, người đó đã xa rồi. Không biết người có nhớ tôi không nhưng tôi thì luôn nhớ đến người. Nhớ đến những ký ức cũ. Những hình ảnh xưa, những kỷ niệm đã qua và nhớ, nhớ cả những góc phố, con đường và bãi đất mà chúng tôi đã đi qua. Nhớ hết, nhớ tất cả những gì thuộc về kỷ niệm thuộc về ký ức và thuộc về quá khứ.
Nhiều lúc, đã bảo thôi đừng nhớ. Ngừng liên tưởng, ngừng nhớ đến người nhưng đâu có làm được. Cũng bởi do hình ảnh đó dường như đã ăn sâu vào trong tôi, ăn sâu đến nỗi hằn lên một vệt có tên là "Nhớ" trong con tim tôi.
Thời gian cứ dài theo năm tháng và nỗi nhớ cứ lớn dần trong tôi để rồi lãng quên đi một điều.
...Chìm đắm không gian lặng yên ngàn vì sao vụt tắt
Thuyền đã sang ngang làm cho con sóng không xô về bờ...
Tất cả dường như đã được chúa an bài. Cái gì đến sẽ phải đến, cái gì đi sẽ đi và cái gì được lưu lại trong ký ức sẽ lưu lại thành kỷ niệm.
Xa. Nhưng sẽ nhớ
Nhớ về nơi rất xa
Nơi đầy cát và gió và
Nơi đấy có chuyện tình của một đôi tình nhân
Đang còn viết dở..........thì bị gió thổi bay
........Và
Nơi đó sẽ mãi chỉ còn là tiếng rì rào của sóng và gió suốt ngày thổi và vỗ miên man lên bãi đất vô tình.

22/7/11

Xúc cảm ngày nắng!

Sáng trời cứ âm u, đôi lúc lại có vài hạt mưa lạc mẹ rơi xuống đất rồi vỡ tan. Thế nhưng gần trưa, trời dường như cao, trong và xanh hơn.
Nắng như đổ lửa, nắng nóng cả người, làm cái đầu đau như búa bổ, đôi mắt thì như muốn đóng sầm lại vì buồn ngủ.
Một buổi trưa đầy xúc cảm khi gặp lại người bạn vừa chia tay, gặp lại người bạn vẫn đang còn hờn dỗi và gặp lại người bạn vẫn vô tư lự cười cười nói nói.
Chiều đến...
Một câu nói, một hình ảnh và một cử chỉ nhìn quen lắm cứ ám ảnh mình suốt cả buổi chiều. Mặc dù mệt, dù đau đầu nhưng sao mình vẫn muốn mình vẫn phải gồng mình lên để nghĩ, để nhớ về một người mà mình đã cố quên rồi. Không quên được, ký ức vẫn cứ tràn về một cách vô thức như những kỷ niệm cũ trôi về với hiện tại thông qua cảm xúc của tôi lúc đấy.
Một buổi chiều trôi qua nhanh chóng, với bao cảm xúc không nói lên thành lời, với bao nỗi niềm chưa được bộc bạch và với những nỗi nhớ chôn chặt trong ký ức giờ trỗi dậy.
Ngày nắng kết thúc với nỗi nhớ hiện hình, nỗi buồn chợt đến và cơn đói xuất hiện buộc mình phải thôi nhớ, thôi buồn để đi tìm cái gì đấy để thôi đói...

17/7/11

GB &GL

Tạm biệt và mong sớm gặp lại
Hôm nay tôi đã khóc vì chia tay một người bạn, chia tay chỉ qua một tin nhắn, mặc dù đã biết trước lịch trình lên đường của bạn, nhưng sao khi nhận được cái tin ấy sống mũi tôi lại cay cay, đôi mắt đỏ lừ lừ và muốn khóc. Tuy cảm xúc đó sớm đã được nén lại và không ai thấy cả nhưng tôi vẫn thấy thiếu thấy vắng đi một cái gì thân thương lắm.
Một phút lặng, lặng để cầu cho bạn những gì tốt đẹp nhất, cầu
cho bạn sẽ mãi thế này và cầu cho tôi sớm gặp lại bạn.
Lặng để lặng yên, để thấy, để làm sống lại ký ức và để thấy được tương lai tươi đẹp mà tôi muốn dành cho bạn...và
Lặng yên để nhớ về bạn...!
Chúc thành công
GB!

15/7/11

Ngày mưa

Trời lại đổ cơn mưa buồn, cơn mưa cứ rả rích từ tối qua cho tới giờ. Mưa nhìn trời, nhìn đất và nhìn người sao nhìn ai, nhìn cái gì cũng thấy hiện lên nỗi buồn sâu thẳm và u ám.
Mấy hôm nay tâm trạng mình không được tốt cho lắm, nhiều chuyện bực mình, bao chuyện rắc rối cọng thêm cái tiết trời nắng nõng cũng làm mình khó chịu.
Được ngày mưa, rỗi việc ngồi chỉnh sửa lại cái máy tính dọn lại cái bàn làm việc và ngồi tám đôi ba câu chuyện cho hết giờ. Tám mãi vẫn không thấy hết giờ. Lại lang thang trên mạng tìm đôi ba bài hát, nghe vài ba câu chuyện thế là hết buổi.
Ngày mưa sao mà buồn thế, buồn không phải buồn tình, buồn đời mà là buồn ngủ. Buồn ngủ ghê gớm, cứ ngáp vặt như nghiện í.
Mưa về, nỗi nhớ có về đâu đó như quanh đây thì phải. Thi thoảng chợt ẩn chợt hiện và cũng có lúc là nằm gọn trong tâm trí của tôi. Nỗi nhớ lại cứ đong đầy theo con nước thế này thì chết, đã cố quên, nhưng sao mỗi khi mưa về, nỗi nhớ lại trào dâng, dâng theo con nước.
Đúng là " nhớ em anh khẽ chạnh lòng".
Một ngày mưa buồn dài lê thê..............
Không biết chiều nay sẽ làm gì cho hết buổi chiều đây, chắc lại phải phá một cái gì để có việc mà làm cho hết buổi, hết ngày mưa này...

10/7/11

Ngày bực mình

Nhiều cái tức cọng lại thành một cục BỰC. Bực đến khó chịu đôi lúc còn muốn khóc vì tức vì bất lực không biết làm sao cả. Bực vì cảm thấy thất vọng và cảm thấy mình bị lừa gạt đi niềm tin...
- Điện thoại đã đóng tiền thế mà nhà mạng vẫn chặn cuộc gọi đi của mình, gọi điện đên cho người thu cước thì được trả lời là do họ quên báo cước nên thuê bao bị chặn. Bảo họ phải mở máy ngay lập tức thì họ lại có thái độ với mình và họ bảo mai sáng mới mở được. Điên quá đi thôi, không thèm nói tiếp tắt máy luôn. Chờ sáng mai vậy
- Điện thoại cho 2 người 2 ngày rồi, chuông vẫn đổ, máy vẫn thông thế mà không bắt máy. Một người điện vì quan tâm, một người điện vì công việc. Nhưng gọi mãi gọi mãi vấn không bắt máy. Không biết chúng chết hết hay sao mà không bắt máy. Nhưng tức nhất vẫn là điện thoại cho người thứ 2 vì công việc, đã hẹn mà không làm cũng không mở miệng mà nói với mình 1 câu, cứ như thể mồm bị chó gặm mất rồi. Gọi điện thì thấy máy bận, lát gọi lại thì đã khóa máy. Sao nó lại khốn nạn như thế chứ.
- Chiều, bốn chị em trên một chiếc way chiến rủ nhau đi ra biển chơi và tắm sau là ăn và uống . Một người khi tăm lên gia đình gọi về đưa chìa khóa để mở cửa. Lấy xe chạy và hẹn là quay lại luôn. Nhưng chờ 5 phút, 10 phút, 15 phút mãi mà không thấy, gọi điện thì bảo là chờ một lát. Ừh, lại chờ, chờ đến khi thức ăn nguội lạnh vẫn chưa thấy đâu. Gọi lại lần nữa, lần này người bảo mọi người ăn đi và sau đó bắt taxi mà về, chị không xuống đâu.
Trời, lúc đó nghe xong 3 chị em không biết nói gì nữa chỉ biết nhìn nhau, nhìn bàn ăn và nhận cục tức trong lòng.
Đã tức lại còn tức hơn khi gọi taxi mãi không được, trời thì chuẩn bị mưa, gió và lạnh. Bực mình quá trời luôn đấy. Lúc đó chỉ muốn thấy mặt mà chửi cho một trận.
Tưởng ở nhà có chuyện gì, hóa ra là không muốn xuống, ở nhà tắm rửa, xem phim và nghe nhạc. Chủ nghĩa cá nhân
Không thèm nhìn mặt, không thèm nói lấy một lời 3 chị em chúng tôi lủi thủi vào nhà lấy xe ra về.
Đối với tôi chuyện đó được xem như là một hành động thiếu tôn trọng với chúng tôi mà không có một lời giải thích.
Cuộc sống vốn là vậy, có nhiều chuyện ngoài sự tưởng tượng và mong muốn của mình có buồn, có vui, có bực có tức. Nhưng cái bực cái tức sẽ làm con người ta thấy khó chịu và rất là khó chịu.
Một ngày mệt mỏi vì nhiều chuyện, muốn ngủ một giấc cho say để quên hết nhưng không sao ngủ được, cứ nhắm mắt lại thấy, lại nghĩ tới những chuyện bực mình đó. Giờ không biết phải làm sao đây nữa. Nhưng thôi kệ, kể ra đây cho đỡ tức và cho đỡ buồn... Đi xem phim chắc lát là ngủ được thôi. Trông cho trời mau sáng để qua cái ngày này đê mai mình đi làm, để lao vào công việc để rồi sẽ quên hết ngày bực mình này.

Lặng - Lặng Yên

"Tôi rất sợ cô đơn, nhưng tôi lại thích một mình. Một mình mà lặng yên trong cái yên lặng của con tim bởi vì lúc ấy tôi sẽ suy nghĩ được nhiều hơn về sự sống về cuộc đời và về tình yêu tôi dành cho em"

Hết một tuần, bao chuyện xảy ra giờ đây khi rảnh rỗi dành chút lặng yên để nghĩ, để ngẫm và để nghe nhạc.
Một mình để
Lặng yên
Lặng lẽ
.......và
Lặng.............

6/7/11

Thôi nhớ!

Lâu rồi cái cảm giác nhớ nhung vương vấn về bóng hình nào đó dường như dần dần biến mất. Khi trong tôi lúc này dường như không có một chút gì gọi là nỗi nhớ.
Sau một thời gian nghỉ làm, được ngủ không cần biết giờ dậy, không phải lo lắng thứ gì chỉ ăn, ngủ xem phim và lướt web. Hôm nay, đi làm lại cảm thấy thật mệt. Mệt bởi các công việc dồn ứ lại phải giải quyết, mệt bởi bị đảo lộn lịch ngủ, lịch chơi. Và mệt cũng do cái nắng miền trung quê tôi thổi táp vào mặt khi đi về.
Cuộc sống vẫn cứ như dòng sông, vẫn đều đều chảy, và mang theo những hạt phù sa về với biển, còn tôi vẫn vậy. Vẫn cứ mang theo nỗi nhớ đi suốt cuộc hành trình. Nhưng có lẽ nối nhớ về người trong tôi dường như đã đến một giới hạn rồi thì phải để giờ đây tôi đã cho mình thôi nhớ về người.
Một cuộc sống mới, một con người hoàn toàn mới lại bắt đầu hình thành trong tôi. Tôi phải bắt đầu xây dựng một niềm vui mơi và cũng có thể là một nỗi nhớ mới, khi tôi thôi nhớ người.
Thôi mặc kệ vậy, kí ức đôi khi hiện về những phút giây "chợt nhớ" nhưng hãy coi đấy là những kỷ niệm để tôi tự tin để thôi nhớ người
.

2/7/11

Lại yêu một lần nữa?

Một cái ôm thật chặt
Một ánh mắt say đắm
Và...
Một nụ hôn cháy bỏng
Tất cả những cái đó liệu có được xem là dấu hiệu của một cuộc tình mới không? Nếu phải, thì tôi lại chuẩn bị yêu một lần nữa chăng.
Câu hỏi tuy ngớ ngẩn nhưng với tôi nó lại là một lời nhắn nhủ, một lời động viên và cũng là một lời trách thầm.
Yêu thêm lần nữa, tôi sợ...sợ phải làm khổ người yêu tôi, sợ làm người đó rơi lệ và sợ phải xa người.
Một cái nắm tay, tôi cùng người dạo bước trên những con sóng dài miên man vô tận. Biển vẫn cứ đưa sóng vỗ bờ, còn tôi vẫn cứ cùng em dạo bước. Đôi lúc lại dừng lại để nhìn biển nhìn em và nhìn lại hai chúng tôi. Nhìn lại chặng đường mà chúng tôi đã đang và sẽ bước tiếp trong tương lai.
Tất cả rồi sẽ như thế nào đây, đến giờ này tôi cũng không biết được phải làm gì và phải làm như thế nào mà chỉ biết thụ động làm theo lời của con tim...

30/6/11

Những người bạn nhỏ

Say và ta đã say...
Khi màn đêm buông xuống, ngoài trời đã ngớt mưa và lúc đó ta đã say
Say không vì buồn
Không vì chán
Không vì nản
mà vì ta vui
Ta vui vì có những người bạn tuyệt vời. Họ biết say cùng ta khi ta không còn tỉnh, biết hết mình vì ta và nhất là luôn bên ta khi lúc ta buồn nhất, thất vọng nhất
Có người say, người tỉnh. Người tỉnh đưa người say về, còn người say thì làm nũng người tỉnh.
Thế đấy... đời là vậy có say và tỉnh, có thực và ảo.
Lúc say, được biết cái người chơi đểu mình cũng có kết cục không tốt đẹp gì và thậm chí là hơn mình nữa. Mọi người ghét, quyết định thôi việc đã cầm trên tay và sự nghiệp dường như là chấm hết.
Chính những người bạn đã giúp tôi vượt qua thử thách khó khăn đầu đời này. Dẫu mỗi người có một cá tính, một tính cách riêng nhưng cuối cùng họ đều bên ta để cùng ta đi qua hoạn nạn này.

Chuyện siêu thị 4

Hôm nay, chào ngày mi tht là chán nn và mun buông xuôi tt c. Bao d đnh, ý tưởng v công vic s làm trong ngày, gp g bn bè b phá v tt. Không còn gì. Khi mt tin, mt quyết đnh đã làm cho mình cm thy chán tt cn và cũng cm thy bc và tc.

Mt năm sau đúng ngày đu tiên mình đi làm, gi đã cm trên tay mt t quyết đnh du đ chót. Không phi là quyết đnh tăng lương hay thưởng gì mà li là mt quyết đnh đình ch công tác.

Mt quyết đnh bt ng, không ch vi mình tôi toàn th nhân viên nơi đây. mt không khí u ám bao trùm cơ quan tht là nng n.

B đình ch nhưng khi nhn được quyết đnh t phòng nhân s tôi vn không biết được lý do ti sao li có quyết đnh này. Mt quyết đnh đưa ra không cho rõ lý do... Tht khó hiu

Bc quá không mun viết tiếp, không mun k na. Ch mt li gii thích v quyết đnh này. Nhưng sao cm thy nn quá đi thôi.