22/7/11

Xúc cảm ngày nắng!

Sáng trời cứ âm u, đôi lúc lại có vài hạt mưa lạc mẹ rơi xuống đất rồi vỡ tan. Thế nhưng gần trưa, trời dường như cao, trong và xanh hơn.
Nắng như đổ lửa, nắng nóng cả người, làm cái đầu đau như búa bổ, đôi mắt thì như muốn đóng sầm lại vì buồn ngủ.
Một buổi trưa đầy xúc cảm khi gặp lại người bạn vừa chia tay, gặp lại người bạn vẫn đang còn hờn dỗi và gặp lại người bạn vẫn vô tư lự cười cười nói nói.
Chiều đến...
Một câu nói, một hình ảnh và một cử chỉ nhìn quen lắm cứ ám ảnh mình suốt cả buổi chiều. Mặc dù mệt, dù đau đầu nhưng sao mình vẫn muốn mình vẫn phải gồng mình lên để nghĩ, để nhớ về một người mà mình đã cố quên rồi. Không quên được, ký ức vẫn cứ tràn về một cách vô thức như những kỷ niệm cũ trôi về với hiện tại thông qua cảm xúc của tôi lúc đấy.
Một buổi chiều trôi qua nhanh chóng, với bao cảm xúc không nói lên thành lời, với bao nỗi niềm chưa được bộc bạch và với những nỗi nhớ chôn chặt trong ký ức giờ trỗi dậy.
Ngày nắng kết thúc với nỗi nhớ hiện hình, nỗi buồn chợt đến và cơn đói xuất hiện buộc mình phải thôi nhớ, thôi buồn để đi tìm cái gì đấy để thôi đói...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét