5/12/18

Hãy cứ là tình nhân

"Hãy cứ là tình nhân. Để mong mỏi đợi chờ. Để chiều chuộng nâng niu. Và sợ điều tan vỡ. Hãy cứ là tình nhân. Để tháng ngày hoa mộng. Để hẹn hò yêu đương. Và khắc khoải chờ nhau..."

Anh và em, chúng ta hãy cứ là tình nhân nhé, bởi em sợ cuộc đời lắm bộn bề toan tính này khiến cho chúng ta dần xa nhau, cho sự lãng mạn thành điều xa xỉ. Em sợ tình yêu của mình cũng dần nhạt phai bởi các quan hệ phức tạp để rồi chúng ta dần xa nhau lúc nào không hay kể cả anh và em cũng không nhận ra mình xa nhau từ bao giờ.

Em thích được hẹn hò yêu đương, và có những khắc khoải mong chờ nhau. Thích cảm giác được xem nhau như ngày mới đầu gặp gỡ, lúc cùng nhạu hẹn hò.

Nhiều lúc em cũng muốn được ghen, được giận, được hờn nhưng những lúc như vậy lại khiến đôi ta xa nhau hơn. Bởi em biết chúng ta đều đang có những môí quan hệ ràng buộc nên những mong muốn đó thường quá hư vô. Vậy nên chi đành chấp nhận chuyện đó.

Tình yêu, rồi cũng sẽ già đi, mà tình càng  già thì càng khó nảy lộc yêu đương. Em không muốn chuyện của 2 ta sẽ già đi theo tình yêu. Bởi em sợ những ngày tháng sau của chúng ta lại tẻ nhạt. Em chỉ muốn chúng ta như mãi mãi như thời mới yêu & em không muốn tình chỉ đẹp khi còn dang dở.

Anh ah!

Hãy bên em như lúc đầu nhé, chỉ yêu và yêu thôi, chỉ vui và cười thôi. Những chuyện khác mình dẹp qua một bên. Bởi chúng ta rồi sẽ đi về đâu em, anh cũng không biết được. Tất cả hiện nay đang còn dang dở chuyện tình và chuyện đời. Hãy cứ để bình yên như chưa có chuyện gì. Bỏ lại sau lưng thềm nắng lá rơi đầy để yêu anh &... để khắc khoải chờ nhau 

.Z.

25/11/18

"If one day..."


Chọn quên hết hay chọn nhớ thật nhiều? thực tế, chúng ta không hề có sự lựa chọn nào là "Quên hết", có chăng chỉ là cố chôn chặt những ký ức, hoài niệm cũ một góc nhỏ trong tim, chẳng dám mong có một ngày chúng ta trở về như những ngày xưa cũ. Chỉ mong một ngày chúng ta không thể lảng tránh nhau để đổi diện với nhau. Và mong một ngày lại được thấy mùa ta gặp nhau.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn, nhưng tôi biết nó có sự thay đổi kể từ khi gặp được em. Một người đến để quên đi một người & một người đến để nhớ về một người. Nhưng quy chung tất cả định mệnh cho ta gặp nhau và duyên phận khiến ta phải rời xa nhau. Những lúc đó, chỉ để trong nhau những hoài niệm về nhau, trong những ký ức có đẹp có buồn và có những an yên.
"Ngày mai vẫn đến, nắng vẫn ươm vàng, mà người biến mất như pháo hoa tàn..."
Cứ như vậy, chúng ta sẽ phải sống với những miền ký ức đọng lại trong mỗi người, để rồi những lúc hoài niệm chúng ta sẽ bắt đầu bằng một cụm từ "Nếu một ngày"
Nếu một ngày không còn nhớ, em sẽ nhớ điều gì?
Nếu một ngày không thấy nữa, em muốn thấy điều gì?
Nếu một ngày không thể nói được nữa bạn muốn nói điều gì...
Và còn rất nhiều miền ký ức để khi nhớ lại chúng ta sẽ có câu trả lời cho những câu hỏi với cụm từ "nếu một ngày"...

Còn với tôi, "Nếu một ngày không thể nhớ không thể nhớ được gì nữa, tôi sẽ đến đây để nhớ về một người"
&
"Mọi thứ vẫn luôn là sai cho đến khi chúng ta chấp nhận đó là một phần để tất cả trở nên đúng".
Chiều mưa nên ký ức ùa về khiến ta 
Chợt nhớ tới một người không nhớ tên...