6/7/12

Góc lặng

Lặng yên nghe tiếng mưa rơi, lặng yên để thấy đêm trôi
Lặng yên trong cơn mưa buồn, lặng yên nỗi xót xa riêng anh
Lặng yên khi em nói câu chia tay, lặng yên nghe nước mắt rơi
Lặng yên nghe tiếng ai thở dài, lặng yên trong nỗi cô đơn
Thôi thì đành em cất bước ra đi, thôi thì đành để xót xa riêng anh
Thôi thì đành giữa phố người đông vui
Lặng nghe tiếng con tim để biết anh yêu em nhiều hơn...
Lâu rồi mới ngồi bật máy nghe lại những dòng này, chẳng hiểu tại sao mỗi lần nghe lại cái bài hát này tâm trạng tôi lại quay về cái ngày đó, cái ngày tôi được biết thế nào là yêu và cũng là ngày tôi biết thế nào là đau.
Cũng lâu lắm rồi mới ngồi tĩnh lặng để nghe, nghĩ, ngẫm về chính mình và câu chuyện cuộc đời mình.
Đôi lúc tôi tự hỏi liệu mình luôn sai àh, hay là mình không đúng và tại vì sao vậy? Để trả lời được thật thấy đau cái đầu quá đi mất.
Một chuyện tình, một mối duyên nồng, một cảm giác yêu thương đang dần rời xa tôi. Cũng bởi do cái tính hiếu thắng, khó tính của tôi và cũng vì một phần cái tôi quá lớn trong mỗi người nữa.
Chuyên của tôi giống như một câu chuyện được viết đẹp trên cát. Cát mịn màng, chữ nắn nót tất cả tạo nên một bức tranh cát thật đẹp và nó cũng giống một cuộc tình đẹp và long lanh.
Thế nhưng, bỗng một ngày sóng ập tới, câu chuyện  viết vội  trên cát dần dần phai nhòa theo con sóng vỗ bờ. Một con sóng nhỏ, một ngọn sóng li ti cũng đủ để làm cho câu chuyện viết trên cát dù có đẹp đến đâu cũng dần tam biết theo con nước mênh mông. Cũng như chuyện tình tôi vậy, mong manh và dễ vỡ quá. Một con gió nhỏ cũng đủ để lung lay cuộc tình.
Dòng chữ phai nhoà trên cát
Đừng xoá đi từng dấu chân in hằn
Ngọn sóng xô vào giấc mơ đêm hôm nào
Tay cầm tay, ngẹn ngào nhưng không nói.
Bờ cát vẫn gọi tên anh
Ngọn sóng vẫn chờ bước chân anh quay về
Dù biết ta đành mất nhau mãi mãi
Sao tim tôi luôn mong chờ một ngày...
Không phải không yêu, không phải không nhớ mà là yêu rất nhiều và nhớ cũng không ít. Thế nhưng sao vẫn mong manh!!!  Phải chăng do cái tôi trong mỗi người quá lớn. do không ai nhường ai, ai cũng cho mình là luôn đúng, luôn có lý và phải chăng cũng do bản tính trẻ con trong mỗi người cũng là lý do để cho nó mong manh hơn.
Ai cũng giấu trong lòng những cảm xúc tuy không biểu hiện trên khuôn mặt nhưng nhìn vào đôi mắt ta có thể thấy được trong đôi mắt kia có một nỗi buồn, một nỗi lo lắng.
Ai cũng im lặng thể thì ai sẽ nói với tôi với bạn đây. Lúc đó lấy ai để chia sẻ niềm vui nỗi buồn hay sự lo lắng đây. Ai cũng giữ kín cảm xúc, cố gắng tạo ra bình thường thì đằng sau nó có thể là...
Nhiều khi em đã dối lòng rằng em chẳng đau chẳng buồn
Người ta đâu hay đâu biết rằng lòng em đã chết lặng từ lâu
Nhiều khi em cố gắng cười để anh thấy yên trong lòng,
Thật ra thì em đã khóc thầm đằng sau những nụ cười kia.
Chia tay, cũng chỉ là một lời nói, một hành động nhưng sao nó lại làm tim ta nhói đau. Tê tái buồn, buồn một cách vô cảm không cảm xúc cũng nỏ biết là vui hay là buồn nữa. Chỉ biết là một cảm giác trống vắng, cô đơn lẻ loi mà thôi. 
Thực sự khi viết đến đây chân tay tôi đã và đang bủn rủn rất nhiều. Mệt, lại kèm theo nhiều chuyện khiến tôi cảm thấy bất lực trước mọi chuyện. Nhưng với tôi lúc này chuyện mệt không là quan trọng mà một cảm giác gọi là đau buốt cứ hiện hữu trong tôi...
"Kệ, kệ anh" một từ, một câu nói quá ác. Đau lắm chứ, tình cảm của mình giành cho người cuối cùng nhận lại được thế này đây "Kệ, kệ anh", "Chia tay". 
Một lời chia tay không một lý do. Ừ thì với tôi, em không còn yêu nữa, em cảm thấy tôi quá tồi tệ, quá ư là xấu xa và em thấy mệt mỏi khi bên tôi thì tôi sẽ để em đi. Để em đi tìm một người mới tốt hơn tôi, để cho em không còn phải cảm thấy mệt mỏi nữa.
Ngày gặp em cũng chính là ngày em đi xa tôi. Còn có nỗi đau nào hơn nỗi đau này không, còn có nỗi buồn nào hơn chuyện tình này không. Em đến rồi đi, còn tôi cứ mải miết đi tìm, tìm trong vô vọng và hi vọng mong manh lắm. 
Xa em rồi, tôi sẽ cố gắng vượt qua nỗi đau này nhanh thôi. Còn em em hãy cố lên và hãy xem như chuyện mình chưa bắt đầu nhé!