25/4/12

Đợi một người về!

Quá khứ ơi sao không ngủ yên!

Quá khứ ơi sao không ngủ yên!
Đã là quá khứ đôi lúc tôi muốn chôn chặt nó thật sâu vào lòng đất, chôn thật sâu, thật chắc, để rồi quá khứ chỉ là một quảng thời gian đã qua, một chút buồn, chút vui còn đọng lại mà thôi.
Một quá khứ đã đi qua, bỗng dưng dựng nó dậy, thật không muốn, không muốn tí nào í. Bao sóng gió quanh nó cứ thế, cứ thế nổi lên. Mệt mỏi và cảm thấy hết sức.
Ai cũng có một thời đã qua, có thể đẹp, có thể xấu và có thể là tồi tệ nhưng tất cả chúng đã là quá khứ cả rồi. Một quá khứ có thể đẹp, thể tốt và cũng có thể là rất xấu. Thế nhưng, những cái đã là quá khứ, đã xảy ra trong quá khứ và qua một thời gian dài liệu có nên đập nó dậy nữa không.
Tôi nghĩ, con người ta ai cũng biết xấu che tốt khoe và tôi cũng vậy, cũng không nằm trong cái ngoại lệ chính vậy đôi lúc quá khứ đối với tôi nó đã được tôi xem giống như một cơn gió, gió đến rồi đi, đi mãi, để rồi cho tôi cảm thấy bình an.
Con người có ai là không tránh khỏi những sai lầm trong cuộc sống. Có thể có những sai lầm nghiêm trọng nhưng cũng có những sai lầm do vô tình bồng bột, nông nổi hay cũng do một cái gì đó tạo nên. Nhưng rồi những sai lầm đó dần cũng quên đi vào năm tháng.Có chăng nó để lại nỗi đau cho người mà thôi.
I'm sorry!
Là lời tôi muốn gửi đến người với tất cả sự chân thành. Tôi muốn người mau chóng vượt nỗi đau này. Có thể khi vượt qua nỗi đau này  thì tôi sợ, tôi sợ một điều rằng tôi sẽ mất người mãi mãi.
Nhưng dù sao đi nữa tôi cũng sẽ yêu người, dù không còn bên nhau và giờ tôi chỉ muốn người được vui trở lại như ngày chưa gặp tôi để không phải buồn, phải đau vì tôi.
Thôi thì, một ngày mới cũng đã đến, chuyện cũng đã xảy ra và bây giờ nó đã là quá khứ mới. Quá khứ cũ đã được bới lên làm dậy sóng, thì mong rằng quá khứ mới này sẽ giống như một giấc mơ, ngủ dậy là quên hết. Quên đi quá khứ, cái làm ta buồn, làm ta đau. Và nếu được thì tôi sẵn sàng Delete quá khứ, cái quá khứ xấu xa kia!
Giữa đường đời hối hả, có khi nào ta chợt nhớ về nhau nữa không em, chợt nhớ về mối tình chóng vánh ngắn ngủi và đầy nước mắt.

7/4/12

Khoảng cách = Ranh giới ?

"Ranh Giới giữa một khoảng cách, rất gần mà cũng rất xa . Ranh giới giữa tình yêu và bản năng con người, có ai dám vượt qua ..."
Cũng lâu lắm rồi tôi mới có chút thời gian dành cho riêng tôi, một buổi tối không buồn cũng không vui mà nó cũng không rõ có cảm xúc gì nữa. Tôi lại vào đọc tiếp hồi 24 của tiều thuyết dài kỳ có tựa là Ranh giới. Đọc và ngẫm rồi nghĩ và lại nhớ, nhớ về những hồi ức cũ đã qua.
Ngày hôm nay, trong tôi, cái ranh giới mỏng manh đấy đôi lúc tôi cảm thấy không muốn vượt qua và cảm thấy có cái gì cứ níu giữ chân mình để rồi một khoảng cách giữa hai bên ranh giới đó ngày một xa hơn. Dường như, khi chỉ có một bên cố gắng để vượt qua ranh giới tuy mỏng manh, rất gần nhưng cũng rất xa thì việc vượt qua cái ranh giới này không hề dễ giàng một tẹo nào, dù cố gắng ra sao nữa nhưng cũng rất xa vời...
Cuộc sống cái gì cũng giành cho nó một ranh giới và không phải ai cũng đủ bản lĩnh, đủ tự tin để vượt qua được ranh giới đó. Chỉ có tình yêu, một tình yêu chân thành mới giúp con người ta có thể vượt qua ranh giới đó. Dù biếtt vượt qua được ranh giới đó sẽ có bao điều khó khăn đang chờ đón ta để đối mặt phía trước và con đường tương lai sẽ đầy chông gai.
Một đêm thức trắng, một đêm với bao suy tư và một đêm với nỗi xúc cảm bị đánh mất khi tôi dường như cảm thấy hụt hẫng vì một cái gì đó không tên đã theo tôi suốt một ngày.
Một nỗi buồn không tên
Một cảm xúc không lời
Một nỗi niềm giấu kín
Một mình 
Một mình 
Trong
Một ranh giới....???
Rất gần mà rất xa