24/10/12

Nuối tiếc

Lâu lắm rồi mới ngồi gõ lạch cạch cái bàn phím lúc nửa đêm thế này. Thực sự cái thói quen viết lách của mình tan biến đâu mất từ khi yêu người. Đêm nay, phải nói là một đêm tôi cảm thấy chán, rất chán nên một người ham ngủ như tôi giờ vẫn ngồi gõ như thế này vào lúc ngày chuẩn bị sang canh.
Buồn là cảm giác của tôi lúc này.
Có thể giữa chúng tôi với chừng ấy thời gian bên nhau chưa phải là dài để hiểu hết về nhau về con người của nhau. Tôi một người bướng bỉnh và nhìn cuộc sống với con mắt của người từng trải. Còn em, một con người thánh thiện dành cho tôi một tình yêu chân thật và cháy bỏng thế nhưng đôi lúc lại hay giận hờn vì những buồn vui cuộc sống và cũng đôi lúc cũng do chính cái tôi nằm sâu trong lòng hai chúng tôi.
Ai cũng im lặng để rồi lặng im.
Em im thì tôi cũng im. Mệt mỏi lắm khi phải im ỉm như thế này quá, tính tôi không thích như thế này còn em lại là người như thế đấy lại lấy cái sự im lặng đến đáng sợ để "tra tấn"tôi.
Một đêm dài, khi trong căn phòng có 2 người nhưng sao trống trải đến vậy. Giống như...
Đêm về trên con phố dài, mưa nhẹ rơi trong ưu hoài,
Khung cửa vắng tiếng ca buồn, em hát.
Tình yêu vốn dĩ là thế có yêu có hờn có dỗi và đó cũng chính nguyên nhân căn phòng đôi lúc ngập tràn trong tiếng cười nhưng cũng có những lúc im lặng như tờ bởi cả hai không ai chịu nói lên lời và cũng bởi cái tôi mỗi người quá lớn.
Trời lại gần sáng rồi. Thôi đành để lại nỗi buồn sang trang bên để tranh thủ ngủ bù lấy sức đi tìm tình yêu thần mặt trời.