16/3/13

Một cách quên người

Nắng lại về sau những ngày đông lạnh giá với những cơn gió buồn vẫn thổi mỗi khi đông tới. Nắng lên nhưng cái lạnh cuối đông vẫn đang còn đâu đó. Lạnh bởi những cơn gió rình thổi trộm một hơi để rồi ta lại thốt lên, lạnh nhỉ, lạnh bới cái tiết trời ẩm ương và lạnh cũng bới do con tim cô đơn, băng giá và cũng do tình cách xa.
Giữa cái tiết trời dở nắng dở dông này,  có một người đang
Bước thật chậm, để quên một người
Đằng sau dĩ vãng chưa phai màu.
Một chút buồn, chút cô đơn và chút chạnh lòng. Môt chút gì đó để hoài niệm về những gì đã qua, đang tới và gần chuẩn bị tới với tôi, cuộc đời tôi và tình yêu tôi. Tất cả những thứ đó, những việc đó đôi lúc khiến tôi mệt mỏi và cảm thấy mọi thứ thật XA với mình quá.
Trời đã dần tắt nắng để màn đêm buông xuống và dạo bước dời con đường xưa cũ nơi đó chứa đựng bao kỉ niệm giữa tôi với em. Nhưng sao mà gió đêm nay lạnh quá, buốt quá để tôi cho tôi thấy nhớ và thấy ghét em hơn.
Đến đây sao mà khó viết tiếp thật đấy, lâu ngày giờ mới có thời gian ngồi gõ lách cách cái bàn  phìm như này, cũng lâu không viết lách nên chăng cái suy nghĩ, cách viết của mình nó cụt dần thì phải.
Thôi thì nếu nó đã cụt, nó đã mệt, đã chán thì hãy xem như là chưa bắt đầu viết và chưa bắt đầu yêu để rồi xem như đã xa, xa lắm.
Xa nhưng rồi sẽ có ngày..........
Khi tình ta cách xa...
Nỗi nhớ...vẫn tràn đầy trong tim...
Để rôì 
Muốn nói với anh rằng...
Về đi cho nhớ thương vơi đầy
Về đây cho những đêm hao gầy
Em yêu anh !!! Em cần vòng tay anh nhưng rồi xa tầm với :
Và em biết ,Chỉ cần cầm tay anh
Em sẽ quên đi những đêm dài đã cô đơn suốt bao ngày
Hãy về đây với em....với em........... 
Nhưng tất cả chỉ là ước muốn còn giờ đây anh đã xa lắm rồi, còn em liệu em có quên được anh khi Em yêu anh !!! Em cần vòng tay???
Cố quên là để nhớ, cố nhớ để mà quên!