24/10/12

Nuối tiếc

Lâu lắm rồi mới ngồi gõ lạch cạch cái bàn phím lúc nửa đêm thế này. Thực sự cái thói quen viết lách của mình tan biến đâu mất từ khi yêu người. Đêm nay, phải nói là một đêm tôi cảm thấy chán, rất chán nên một người ham ngủ như tôi giờ vẫn ngồi gõ như thế này vào lúc ngày chuẩn bị sang canh.
Buồn là cảm giác của tôi lúc này.
Có thể giữa chúng tôi với chừng ấy thời gian bên nhau chưa phải là dài để hiểu hết về nhau về con người của nhau. Tôi một người bướng bỉnh và nhìn cuộc sống với con mắt của người từng trải. Còn em, một con người thánh thiện dành cho tôi một tình yêu chân thật và cháy bỏng thế nhưng đôi lúc lại hay giận hờn vì những buồn vui cuộc sống và cũng đôi lúc cũng do chính cái tôi nằm sâu trong lòng hai chúng tôi.
Ai cũng im lặng để rồi lặng im.
Em im thì tôi cũng im. Mệt mỏi lắm khi phải im ỉm như thế này quá, tính tôi không thích như thế này còn em lại là người như thế đấy lại lấy cái sự im lặng đến đáng sợ để "tra tấn"tôi.
Một đêm dài, khi trong căn phòng có 2 người nhưng sao trống trải đến vậy. Giống như...
Đêm về trên con phố dài, mưa nhẹ rơi trong ưu hoài,
Khung cửa vắng tiếng ca buồn, em hát.
Tình yêu vốn dĩ là thế có yêu có hờn có dỗi và đó cũng chính nguyên nhân căn phòng đôi lúc ngập tràn trong tiếng cười nhưng cũng có những lúc im lặng như tờ bởi cả hai không ai chịu nói lên lời và cũng bởi cái tôi mỗi người quá lớn.
Trời lại gần sáng rồi. Thôi đành để lại nỗi buồn sang trang bên để tranh thủ ngủ bù lấy sức đi tìm tình yêu thần mặt trời.

29/8/12

Phải chăng khi biết yêu, giấc mơ là nơi bắt đầu.

Không chờ anh được sao!
Anh biết đôi lúc trong cuộc sống này, chờ đợi sẽ làm em mệt, em chán và nhàm đi. Thậm chí đôi lúc làm em cảm thấy thiệt thòi. Thế nhưng, anh chỉ muốn nói với em rằng, cuộc sống không phải bao giờ cũng phải là như thế này, thế nọ và không phải bao giờ cũng như mình muốn. Anh cũng vậy thôi, cũng không phải là người hoàn hảo để làm thỏa mãn được tất cả mọi người và cả ngay chính bản thân mình nữa. Đôi lúc trễ hẹn, khiến em phải chờ và không phải giải thích. Thực sự, anh không giải thích hay biện minh chi cả cho những lần đó. Anh chỉ muốn nói rằng. Anh xin lỗi nếu như đã làm em đợi, em chờ. Chỉ thế thôi. Cả ngày mệt mỏi vì công việc, người lai ốm và đau giờ lại thêm chuyện này thực sự anh rất mệt, mệt lắm í.
Nhưng, giữa cuộc sống này, mệt thế chứ rồi mệt nữa anh cũng phải cố gắng mà thôi, cố hêt sức để hoàn thành tốt công việc, cố để bù lấp khoảng trống thiếu hụt tình cảm cho em, và cũng để em ở lại bên anh.
Giữa một bên là công việc còn một bên là em. Đôi lúc anh làm được cân bằng nhưng có những lúc nó lệch về phía em nhưng cũng có lúc nghiêng về phía công việc một chút. Những lúc đó em sẽ cảm thấy thiệt thòi đôi chút đó. Anh biết điều đó nên anh sẽ cố gắng cân bằng cả 2.
Thôi, đừng giận anh nữa. Có gì sai anh xin lỗi nhé em.
Này mùa đông ơi xin hãy làm tuyết rơi để chắn lối em anh về.
Này mùa đông ơi xin hãy làm tuyết roi để em biết anh cần em.
Và thời gian ơi xin hãy ngừng chốn đây để những dấu yêu đong đầy.
Một vòng tay em khao khát 1 giấc mơ, anh đã yêu em người ơi.

9/8/12

Đâu phải bởi mùa thu

Trời lại chuyển mình sang Thu, nhanh thật đấy mới giao thừa đó mà giờ đã nhảy sang thu. Đang hè nóng cháy mặt bỗng nhiên giật mình  vì những cơn mưa bất chợt những con gió heo may ùa về và làn sương mờ mỗi sáng mai. 
Nhẹ nhàng như những chiếc lá xanh dần chuyển màu sang vàng, như con gió thổi nhé những cánh bồ công anh. 
Trời lại mưa, những cơn mưa đầu mùa. Chợt đến, chợt để rồi tôi chợt nhớ.Nhớ, nhớ cái heo may ngày ấy. 
Một ngày mùa thu ngồi nghe đâu phải bởi mùa thu bỗng dưng...
Câu hát ngân lên bỗng tắt nửa chừng.
Chút man mát buồn...chút man mát nhớ và chút gì đó cô đơn để rồi
Thôi đừng hát ru, thôi đừng ray rứt.
Lá trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu.  
Đúng vậy lá trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu. Lòng người buồn vậy cũng đâu phải mùa thu. 

6/7/12

Góc lặng

Lặng yên nghe tiếng mưa rơi, lặng yên để thấy đêm trôi
Lặng yên trong cơn mưa buồn, lặng yên nỗi xót xa riêng anh
Lặng yên khi em nói câu chia tay, lặng yên nghe nước mắt rơi
Lặng yên nghe tiếng ai thở dài, lặng yên trong nỗi cô đơn
Thôi thì đành em cất bước ra đi, thôi thì đành để xót xa riêng anh
Thôi thì đành giữa phố người đông vui
Lặng nghe tiếng con tim để biết anh yêu em nhiều hơn...
Lâu rồi mới ngồi bật máy nghe lại những dòng này, chẳng hiểu tại sao mỗi lần nghe lại cái bài hát này tâm trạng tôi lại quay về cái ngày đó, cái ngày tôi được biết thế nào là yêu và cũng là ngày tôi biết thế nào là đau.
Cũng lâu lắm rồi mới ngồi tĩnh lặng để nghe, nghĩ, ngẫm về chính mình và câu chuyện cuộc đời mình.
Đôi lúc tôi tự hỏi liệu mình luôn sai àh, hay là mình không đúng và tại vì sao vậy? Để trả lời được thật thấy đau cái đầu quá đi mất.
Một chuyện tình, một mối duyên nồng, một cảm giác yêu thương đang dần rời xa tôi. Cũng bởi do cái tính hiếu thắng, khó tính của tôi và cũng vì một phần cái tôi quá lớn trong mỗi người nữa.
Chuyên của tôi giống như một câu chuyện được viết đẹp trên cát. Cát mịn màng, chữ nắn nót tất cả tạo nên một bức tranh cát thật đẹp và nó cũng giống một cuộc tình đẹp và long lanh.
Thế nhưng, bỗng một ngày sóng ập tới, câu chuyện  viết vội  trên cát dần dần phai nhòa theo con sóng vỗ bờ. Một con sóng nhỏ, một ngọn sóng li ti cũng đủ để làm cho câu chuyện viết trên cát dù có đẹp đến đâu cũng dần tam biết theo con nước mênh mông. Cũng như chuyện tình tôi vậy, mong manh và dễ vỡ quá. Một con gió nhỏ cũng đủ để lung lay cuộc tình.
Dòng chữ phai nhoà trên cát
Đừng xoá đi từng dấu chân in hằn
Ngọn sóng xô vào giấc mơ đêm hôm nào
Tay cầm tay, ngẹn ngào nhưng không nói.
Bờ cát vẫn gọi tên anh
Ngọn sóng vẫn chờ bước chân anh quay về
Dù biết ta đành mất nhau mãi mãi
Sao tim tôi luôn mong chờ một ngày...
Không phải không yêu, không phải không nhớ mà là yêu rất nhiều và nhớ cũng không ít. Thế nhưng sao vẫn mong manh!!!  Phải chăng do cái tôi trong mỗi người quá lớn. do không ai nhường ai, ai cũng cho mình là luôn đúng, luôn có lý và phải chăng cũng do bản tính trẻ con trong mỗi người cũng là lý do để cho nó mong manh hơn.
Ai cũng giấu trong lòng những cảm xúc tuy không biểu hiện trên khuôn mặt nhưng nhìn vào đôi mắt ta có thể thấy được trong đôi mắt kia có một nỗi buồn, một nỗi lo lắng.
Ai cũng im lặng thể thì ai sẽ nói với tôi với bạn đây. Lúc đó lấy ai để chia sẻ niềm vui nỗi buồn hay sự lo lắng đây. Ai cũng giữ kín cảm xúc, cố gắng tạo ra bình thường thì đằng sau nó có thể là...
Nhiều khi em đã dối lòng rằng em chẳng đau chẳng buồn
Người ta đâu hay đâu biết rằng lòng em đã chết lặng từ lâu
Nhiều khi em cố gắng cười để anh thấy yên trong lòng,
Thật ra thì em đã khóc thầm đằng sau những nụ cười kia.
Chia tay, cũng chỉ là một lời nói, một hành động nhưng sao nó lại làm tim ta nhói đau. Tê tái buồn, buồn một cách vô cảm không cảm xúc cũng nỏ biết là vui hay là buồn nữa. Chỉ biết là một cảm giác trống vắng, cô đơn lẻ loi mà thôi. 
Thực sự khi viết đến đây chân tay tôi đã và đang bủn rủn rất nhiều. Mệt, lại kèm theo nhiều chuyện khiến tôi cảm thấy bất lực trước mọi chuyện. Nhưng với tôi lúc này chuyện mệt không là quan trọng mà một cảm giác gọi là đau buốt cứ hiện hữu trong tôi...
"Kệ, kệ anh" một từ, một câu nói quá ác. Đau lắm chứ, tình cảm của mình giành cho người cuối cùng nhận lại được thế này đây "Kệ, kệ anh", "Chia tay". 
Một lời chia tay không một lý do. Ừ thì với tôi, em không còn yêu nữa, em cảm thấy tôi quá tồi tệ, quá ư là xấu xa và em thấy mệt mỏi khi bên tôi thì tôi sẽ để em đi. Để em đi tìm một người mới tốt hơn tôi, để cho em không còn phải cảm thấy mệt mỏi nữa.
Ngày gặp em cũng chính là ngày em đi xa tôi. Còn có nỗi đau nào hơn nỗi đau này không, còn có nỗi buồn nào hơn chuyện tình này không. Em đến rồi đi, còn tôi cứ mải miết đi tìm, tìm trong vô vọng và hi vọng mong manh lắm. 
Xa em rồi, tôi sẽ cố gắng vượt qua nỗi đau này nhanh thôi. Còn em em hãy cố lên và hãy xem như chuyện mình chưa bắt đầu nhé!

25/4/12

Đợi một người về!

Quá khứ ơi sao không ngủ yên!

Quá khứ ơi sao không ngủ yên!
Đã là quá khứ đôi lúc tôi muốn chôn chặt nó thật sâu vào lòng đất, chôn thật sâu, thật chắc, để rồi quá khứ chỉ là một quảng thời gian đã qua, một chút buồn, chút vui còn đọng lại mà thôi.
Một quá khứ đã đi qua, bỗng dưng dựng nó dậy, thật không muốn, không muốn tí nào í. Bao sóng gió quanh nó cứ thế, cứ thế nổi lên. Mệt mỏi và cảm thấy hết sức.
Ai cũng có một thời đã qua, có thể đẹp, có thể xấu và có thể là tồi tệ nhưng tất cả chúng đã là quá khứ cả rồi. Một quá khứ có thể đẹp, thể tốt và cũng có thể là rất xấu. Thế nhưng, những cái đã là quá khứ, đã xảy ra trong quá khứ và qua một thời gian dài liệu có nên đập nó dậy nữa không.
Tôi nghĩ, con người ta ai cũng biết xấu che tốt khoe và tôi cũng vậy, cũng không nằm trong cái ngoại lệ chính vậy đôi lúc quá khứ đối với tôi nó đã được tôi xem giống như một cơn gió, gió đến rồi đi, đi mãi, để rồi cho tôi cảm thấy bình an.
Con người có ai là không tránh khỏi những sai lầm trong cuộc sống. Có thể có những sai lầm nghiêm trọng nhưng cũng có những sai lầm do vô tình bồng bột, nông nổi hay cũng do một cái gì đó tạo nên. Nhưng rồi những sai lầm đó dần cũng quên đi vào năm tháng.Có chăng nó để lại nỗi đau cho người mà thôi.
I'm sorry!
Là lời tôi muốn gửi đến người với tất cả sự chân thành. Tôi muốn người mau chóng vượt nỗi đau này. Có thể khi vượt qua nỗi đau này  thì tôi sợ, tôi sợ một điều rằng tôi sẽ mất người mãi mãi.
Nhưng dù sao đi nữa tôi cũng sẽ yêu người, dù không còn bên nhau và giờ tôi chỉ muốn người được vui trở lại như ngày chưa gặp tôi để không phải buồn, phải đau vì tôi.
Thôi thì, một ngày mới cũng đã đến, chuyện cũng đã xảy ra và bây giờ nó đã là quá khứ mới. Quá khứ cũ đã được bới lên làm dậy sóng, thì mong rằng quá khứ mới này sẽ giống như một giấc mơ, ngủ dậy là quên hết. Quên đi quá khứ, cái làm ta buồn, làm ta đau. Và nếu được thì tôi sẵn sàng Delete quá khứ, cái quá khứ xấu xa kia!
Giữa đường đời hối hả, có khi nào ta chợt nhớ về nhau nữa không em, chợt nhớ về mối tình chóng vánh ngắn ngủi và đầy nước mắt.

7/4/12

Khoảng cách = Ranh giới ?

"Ranh Giới giữa một khoảng cách, rất gần mà cũng rất xa . Ranh giới giữa tình yêu và bản năng con người, có ai dám vượt qua ..."
Cũng lâu lắm rồi tôi mới có chút thời gian dành cho riêng tôi, một buổi tối không buồn cũng không vui mà nó cũng không rõ có cảm xúc gì nữa. Tôi lại vào đọc tiếp hồi 24 của tiều thuyết dài kỳ có tựa là Ranh giới. Đọc và ngẫm rồi nghĩ và lại nhớ, nhớ về những hồi ức cũ đã qua.
Ngày hôm nay, trong tôi, cái ranh giới mỏng manh đấy đôi lúc tôi cảm thấy không muốn vượt qua và cảm thấy có cái gì cứ níu giữ chân mình để rồi một khoảng cách giữa hai bên ranh giới đó ngày một xa hơn. Dường như, khi chỉ có một bên cố gắng để vượt qua ranh giới tuy mỏng manh, rất gần nhưng cũng rất xa thì việc vượt qua cái ranh giới này không hề dễ giàng một tẹo nào, dù cố gắng ra sao nữa nhưng cũng rất xa vời...
Cuộc sống cái gì cũng giành cho nó một ranh giới và không phải ai cũng đủ bản lĩnh, đủ tự tin để vượt qua được ranh giới đó. Chỉ có tình yêu, một tình yêu chân thành mới giúp con người ta có thể vượt qua ranh giới đó. Dù biếtt vượt qua được ranh giới đó sẽ có bao điều khó khăn đang chờ đón ta để đối mặt phía trước và con đường tương lai sẽ đầy chông gai.
Một đêm thức trắng, một đêm với bao suy tư và một đêm với nỗi xúc cảm bị đánh mất khi tôi dường như cảm thấy hụt hẫng vì một cái gì đó không tên đã theo tôi suốt một ngày.
Một nỗi buồn không tên
Một cảm xúc không lời
Một nỗi niềm giấu kín
Một mình 
Một mình 
Trong
Một ranh giới....???
Rất gần mà rất xa

17/3/12

Đừng buông tay nhau giữa dòng người hối hả em nhé!

Hai đứa lại cãi nhau.
Mệt...Cảm thấy mệt mỏi, thất vọng và có chút gì đó gọi là buồn nhói đau xuất phát từ sâu thẳm trái tim.
Dẫu biết, yêu nhau, đến được với nhau thì chuyện cãi cõ giữa 2 người là điều tất yếu sẽ xảy ra, nhưng sao biết điều đó mà tôi vẫn có cảm giác như vậy.
Khó chịu là cái cảm giác của tôi lúc này, chính xác là rất khó chịu, cảm thấy bức bối trong con người. Giống như một cái gì đó nặng nề đè lên ngực tôi.
Đau
Mệt
...&
Chạnh lòng và như thế lại Bỗng dưng muốn khóc.
Khóc cho nhẹ nỗi lòng, cho vơi đi sầu nhớ và cho muộn phiền sẽ qua mau, nhưng sao tôi không khóc được, không thể nấc lên từng hồi, từng đợt, không thể oà khóc như những lúc bình thường khác.
Khóc không được, cái cảm giác vừa buồn vừa khó chịu cứ lớn dần lên trong tôi.
Trong lúc này, khi chỉ còn một mình trong phòng bé nhỏ với 3 ánh đèn le lét chiếu sáng mọi thứ trong phòng, trong đó có cả tôi. Tự dưng lại nghĩ, nếu chẳng may cuộc đời mình kết thúc sớm hơn mong muốn thì mình phải làm gì, phải làm như thế nào để không khỏi nuối tiếc những thhời gian còn lại ngắn ngủi của cuộc đời.
Thôi sẽ không khóc nữa ..........không buồn .............và sẽ cố gắng để vượt qua thời gian này, mà quan trọng hơn cả là phải cững rắn để mọi người không còn phải lo, phải nghĩ về mình và phải để mọi người biết mình vẫn ok.
Tôi sợ, tôi sợ điều đó xảy ra. Sợ lắm lắm. và tôi sợ nhất phải làm điều mà tôi đang định làm và đang sắp phải làm, nhưng thực tế tôi chưa đủ can đảm, chưa đủ tự tin để làm điều đó. Dẫu biết tôi chấp nhận phần thiệt thòi, phần đau buồn về mình để rồi cái tôi muốn rằng người đó sẽ không còn phải đau khổ vì tôi. Thực sự tôi chưa đủ can đảm để nói với người...
Buông tay nhau em nhé, đừng theo anh làm chi nữa.
Anh sẽ nhớ em rất nhiều, yêu thương của anh.
Khi cô đơn hay yếu đuối, đừng khóc khi không có anh.
Biết không em, anh yêu em....
Không biết số phận có mỉm cười với tôi không nữa, tôi chỉ mong sao lúc này ông trời cho tôi cơ hội để thực hiện một lời hứa với người.
Tôi cầu mong một phép màu!

2/3/12

T Ơ! D S Đ N X V Y E

Một cảm giác trống vắng đến hiu quạnh.......
.......
.
.
.
.
.
.
Mấy hôm nay cái cảm giác đó trong tôi nó cứ lởn vởn ùa về bất chợt. Cái cảm giác khó chịu, làm cho tim mình đôi lúc cảm thấy nhói đau. Phải chăng đó chỉ là 1 cảm giác mơ hồ,một cảm xúc bất chợt và phải chăng đó là sự thật,sự thật mà mấy ngày nay khi người dần xa tôi để đi về nơi xa.
Tôi nhớ, nỗi nhớ không tên, nỗi nhớ như tràn ngập quanh tôi, dường như mọi thứ bên tôi đều mang bóng dáng hình ảnh của người, mùi hương của người, người tôi yêu.
Nhưng thôi kệ, thôi kệ...cứ để cho nỗi nhớ đó ở bên tôi vậy, tôi biết mình sẽ rất yếu đuối nếu như không cho nỗi nhớ sang một bên, nhưng biết làm sao được cuộc sống cần phải cân bằng thực tại và tiềm thức chính vì thế tôi sẽ sống cùng với nỗi nhớ khi người không bên tôi.
Đối với tôi, cuộc sống rất đơn giản, chỉ cần thấy những nụ cười từ người mình yêu thương là tôi đã cảm thấy bình yên và hạnh phúc lắm rồi. Đơn giản chỉ có vậy. Chỉ cần họ, cần người hãy cứ cười lên mà thôi.
Xa
...
.
.
.
Xa rồi sẽ nhớ...
Xa rồi sẽ buồn
Xa rồi sẽ thấy cô đơn mỗi khi chiều về đêm xuống, lúc đó chỉ còn ta với ta, còn ta với nồng nàn nỗi nhớ và còn ta với cái máy tính già cũ kỹ làm bạn mà thôi. Những lúc đấy tôi chỉ ước, chỉ muốn có người bên cạnh mà thôi. 
Cũng vì bởi...
 Rất cần hơi ấm, rất sợ đêm trắng.................................

4/2/12

Em!

Cảm thấy mệt mỏi, thấy chán chường thấy nhớ và có chút gì đó gọi là chạnh lòng....
Tôi yêu và đến với em bằng một tình cảm chân thành và thiêng liêng lắm, một tình cảm trong sáng, không vụ lợi không một chút mảy may gì về quá khứ.
Yêu em, tôi dần dần tìm được lại chính mình, một con người mà tôi đã chôn giấu đi từ lâu. Cuộc sống của tôi khi em đến dường như lại được bồi thêm sức sống, có thêm nghị lực để đững vững và có thêm sức mạnh để vượt qua bao giông tố cuộc đời đang chờ tôi phía trước. Có em tôi tin tôi sẽ làm được những gì mình nói, mình hứa và mình đã thề.
Quên cách yêu thương thực một người đã từ lâu lắm rồi, những cuộc tình đến với tôi nhanh như một tia chớp giữa trời giông gió lạnh và ra đi cũng vội vã như khi ta chạy mưa rào. Đến nhanh, đi nhanh những cuộc tình chóng vánh đó đã khiến tôi đánh mất đi con người thật của mình, con người của con người. Để rồi khi tôi gặp em, nhìn thấy em với nụ cười thánh thiên gương mặt thanh tú ưa nhìn và đặc biệt hơn là chính cái nụ cười của em làm cho tôi cảm thấy mình cần phải là chính mình hơn lúc nào hết.Và lúc đó tôi biết một điều rất quan trọng là............
.
.....
............
.................
.
/
.
/
.
/
.
/
.
/

Tôi yêu em!