2/3/12

T Ơ! D S Đ N X V Y E

Một cảm giác trống vắng đến hiu quạnh.......
.......
.
.
.
.
.
.
Mấy hôm nay cái cảm giác đó trong tôi nó cứ lởn vởn ùa về bất chợt. Cái cảm giác khó chịu, làm cho tim mình đôi lúc cảm thấy nhói đau. Phải chăng đó chỉ là 1 cảm giác mơ hồ,một cảm xúc bất chợt và phải chăng đó là sự thật,sự thật mà mấy ngày nay khi người dần xa tôi để đi về nơi xa.
Tôi nhớ, nỗi nhớ không tên, nỗi nhớ như tràn ngập quanh tôi, dường như mọi thứ bên tôi đều mang bóng dáng hình ảnh của người, mùi hương của người, người tôi yêu.
Nhưng thôi kệ, thôi kệ...cứ để cho nỗi nhớ đó ở bên tôi vậy, tôi biết mình sẽ rất yếu đuối nếu như không cho nỗi nhớ sang một bên, nhưng biết làm sao được cuộc sống cần phải cân bằng thực tại và tiềm thức chính vì thế tôi sẽ sống cùng với nỗi nhớ khi người không bên tôi.
Đối với tôi, cuộc sống rất đơn giản, chỉ cần thấy những nụ cười từ người mình yêu thương là tôi đã cảm thấy bình yên và hạnh phúc lắm rồi. Đơn giản chỉ có vậy. Chỉ cần họ, cần người hãy cứ cười lên mà thôi.
Xa
...
.
.
.
Xa rồi sẽ nhớ...
Xa rồi sẽ buồn
Xa rồi sẽ thấy cô đơn mỗi khi chiều về đêm xuống, lúc đó chỉ còn ta với ta, còn ta với nồng nàn nỗi nhớ và còn ta với cái máy tính già cũ kỹ làm bạn mà thôi. Những lúc đấy tôi chỉ ước, chỉ muốn có người bên cạnh mà thôi. 
Cũng vì bởi...
 Rất cần hơi ấm, rất sợ đêm trắng.................................

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét