26/9/10

Rời tay, ta cùng kết thúc một câu chuyện tình!

Mưa rồi, ngồi trong phòng mà mùi hoa sữa nơi đâu cứ phảng phất luồn vào trong phòng thông qua khe cửa hở.
Thơm quá, dễ chịu quá. Nhưng lại buồn
Buồn vì nhớ
Nhớ cái nắm tay ngày đó
Nhớ cái rụt tay thẹn thùng ngày đó.
Nhưng rồi anh đã nắm được tay em
Nắm tay em thật chặt
Cái nắm tay làm anh thấy ấm
Làm anh thấy vui.
Và làm anh thấy hạnh phúc
Đã có bao câu chuyện bên lề cái nắm tay
Nhưng cuối cùng, anh không thể nắm tay em mãi.
Bởi em, bởi anh cầm tay nhau quá chặt
Nên rồi đành phải rời tay
Rời tay, để ta cùng kết thúc một câu chuyện tình.
Một câu chuyện tình
Chẳng biết buồn hay là vui. Hôhô

23/9/10

Chớm lạnh

Cái chớm lạnh đầu thu sáng nay là một dấu hiệu cho biết rằng. Thu sắp hết và đông đang dần tới. Nhanh thật, xuân mới ngày nào đó mà giờ đây đông đã gần đến.
Sáng, trời nhẹ nhẹ trút mưa phùn rơi lất phất phụ hoạ theo đó là đợt gió nhẹ thổi liên tục từng hồi. Mưa và gió lúc sáng đã cộng hưởng lại với nhau để đem lại cho người dân thủ đô cái cảm giác se lạnh đầu đông.
Đúng là thay đổi như thời tiết, bất thình lình thích nóng là nóng thích lạnh là lạnh, không ai biết đường nào mà lần. Tối qua, trời đang còn quang đãng, gió mát trăng thanh rất đẹp rất thuận lợi cho việc rước đèn phá cỗ đêm trăng rằm tháng tám. Thế mà sáng ngày hôm sau trời đã trở lạnh.
Một mùa đông, một mùa lạnh.
Một mùa mới tới một mùa đi
Một mùa mà tôi chỉ có một mình.
Một mùa mà tôi đã xa em.
Một mùa tôi đã mất em thật rồi.
Vắng em đông lạnh dường như thêm lạnh.
Gió bấc thổi như lời em khẽ nói
Mình chia tay rồi phải không anh!!!

20/9/10

...

Đang tưng tửng cười cười, nói nói, bất chợt nghe câu hát
Tình ơi sao đi mãi nên sông dài mênh mông
Vòng tay ôm nỗi nhớ xôn xao biển rộng...
Một cảm giác cũ tràn về nhanh như cắt chiếm hết tâm trí tôi. Một thứ cảm xúc bồi hồi kỉ niệm, nhớ nhung về một thời đã qua.
Lâu lắm rồi mới nghe lại bài hát này. Một thời gian trôi qua, qua mau quá. Nhanh như con sóng xô bờ để rồi lại trôi về với biển vậy.
Em cũng thế, cũng vô tình như biển. Cứ vô tư dội sóng trái tim anh rồi lại vô tình quay về nới xa lắm. Nơi đó chỉ có riêng mình em.
Chợt nghe bài hát đấy, anh nhớ em nhiều lắm. Anh nhớ ngày em hát cho anh nghe , lúc đó em hát ngay bên bờ biển, nhớ kỷ niệm ngày ngày cùng em đi dạo biển, nhớ khúc nhạc chờ từ số điện thoại đó. Nhớ...Nhớ nhớ hết tất cả những gì thuộc về em, về những ngày bên em, cùng em bên biển.
Ngày đó, bên em không là phải là biển rộng mà bên em lúc đó có anh, anh luôn cạnh em. Nhưng giờ đây bên em không phải là anh mà lại là biển. Biển quá lớn phải không em. Một khoảng cách vô tận cách xa để em mãi không thấy anh. Em sẽ cố nhìn, nhìn mãi, nhìn mãi nhưng rồi em chỉ thấy quanh em là biển rộng.
Và anh biết sẽ có những nỗi nhớ chẳng thể gọi tên, loay hoay tự hỏi chính mình phải chăng ta đang nhớ? Nhớ những cái nắm tay vội vàng, nhớ ánh mắt lướt nhẹ qua nhau. (NhậtKý).
Cuộc đời vẫn thế, sóng vẫn cứ mãi xô bờ để rồi vỡ tan một cách vô tình, hờ hững. Còn anh vẫn mãi chỉ là hạt cát đón em là sóng đến rồi để rồi vỡ tan.

16/9/10

Sao trong đêm

Cho tôi một vé đi tuổi thơ
Để tôi được rước đèn tháng tám
Cho tôi một vé về thuở bé
Để được mẹ đưa đi mua đèn.
Vâng, một mùa trung thu nữa lại đến với chúng ta. Trên đường phố những ngày này, đâu đâu cũng ngập tràn không khí của đêm hội rước đèn tháng tám. Và đâu đâu cũng bày bán la liệt sản phẩm đặc trưng của rằm tháng tám đó chính là bánh trung thu và chiếc đèn lồng.Chiều nay, đi trên con đường ấy nhưng ấy, nhưng trong lòng tôi sao có một cảm giác, một cảm giác như được trở lại thưở bé. Còn nhớ mỗi năm gần đến ngày trung thu anh em chúng tôi được bố mẹ đưa lên phố huyện mua bánh mua đèn. Hồi chúng tôi còn bé thì chiếc đèn trung thu chỉ là chiếc đèn ông sao 5 cánh rực rỡ sắc màu.
Nhưng đến những năm sau này thị trường đồ chơi trung thu ngày càng trở nên phong phú hơn nên việc trẻ em có những chiếc đèn lồng rực rỡ đầy màu sắc, đầy hình ảnh và có rất nhiều mẫu mã tuỳ thích chọn lựa không còn là điều quá xa lạ mà nó đã trở thành điều rất là bình thường và phổ biến với người dân hiện nay.
Thế nhưng, theo tôi quan sát giữa hàng ngàn sản phẩm trò chơi hấp dẫn, đầy đủ chủng loại từ màu sắc hình dạng đến những món đồ chơi cao cấp lại xuất hiện một sản phẩm rất bình dị dân giã đó chính là chiếc đèn ông sao mà ngày xưa anh em chúng tôi vẫn được bố mẹ mua tặng mỗi dịp trung thu đến.
Chiếc đèn ông sao có thể tuy không đẹp, không hấp dẫn bằng các sản phẩm khác nhưng ẩn chứa trong cái vẻ bình dị dân giã ấy lại là linh hồn của trăng rằm tháng tám, của cái tết trung thu ở Việt Nam ta.
Là một sản phẩm báo hiệu mùa trung thu đến cùng với bánh ngọt. Chỉ cần thấy chiếc đèn ông sao trên tay một đứa trẻ là ta biết ngay, nghĩ ngay rằng:
"Àh, tết trung thu đến rồi đó"
Một sản phẩm bình dân rẻ tiền lại làm nên điều kỳ diệu để nó trở nên lung linh huyền ảo hơn trong đêm trung thu. Đèn ông sao đúng là một món quà đầy ý nghĩa để dành tặng cho con trẻ những nụ cười trong mùa trung thu.
P/s: Ảnh trong bài coppy từ Facebook của Lê Lai

14/9/10

Em 21+

Mỗi người, mỗi năm lại được chúa tể thời gian giành tặng thêm một tuổi. Trẻ em được thêm tuổi mới thì thích, người lớn được thêm tuối nữa thì hơi buồn, ngươi già thì lại càng buồn hơn.
Còn riêng tôi. Mỗi tuổi mới sẽ gắn với những niềm vui mới, nụ cười mới, hạnh phúc mới và đồng thời con người chúng ta cũng sẽ lớn lên theo đó suy nghĩ cũng sẽ lớn hơn và chín chắn hơn.
Một sinh nhật nữa lại đến vơi người con gái tôi yêu. Một ngày chưa đến, nhưng lại đến rất rất gần.
Kể từ khi quen, tôi rất mong đến ngày này, ngày mà em thấy mặt trời, ngày mà em biết khóc. Không hiểu vì sao nữa.
Em vẫn ngày mỗi lớn, tôi mỗi ngày một già. Ai cũng có thay đổi. Tuy nhiên có một thứ mãi không đổi là tôi vẫn mãi yêu em.
Chỉ còn vài giờ đồng hồ nữa là em chia tay tuổi 21 bước sang 22. Anh chúc em mọi điều em muốn, chúc em vạn điều em cần đều đạt được. Và chúc em sẽ sớm mở cửa trái tim để có người sớm bước vào. Cuối cùng xin chúc em một sinh nhật thật vui vẻ nhé.

13/9/10

Tự cảm

Đã ghét
Đã nhớ
Đã yêu
Đã hờn
Đã dỗi
Và bây giờ
Tôi đã đợi chờ
Chờ em
Chờ mãi
Mãi... Nhưng
Sao em chẳng tới
Phải chăng!!!
Em đã quên lời hẹn đầu.
Lời hẹn mà chỉ mỗi anh nhớ, còn em chắc đã quên lâu.
Lời hẹn đó
Giờ chỉ là kỉ niệm
Hôm nay
Anh ngồi đây
Nhớ về ngày xưa cũ
Một kỷ niệm
Không buồn mà cũng chẳng vui.
Mà anh chỉ thấy... chỉ thấy
Nhớ về em. Về em và chỉ về em.
"Mùa thu đã đến
Và em đã đi
Nhìn lá rơi vàng
Lòng tôi thấy vắng
Trên con đường đó
Dáng em đâu rồi
Để tôi lẻ bóng
Tìm em, tìm em"

9/9/10

Thu rồi...

Một chút gió, một chút lá và một âm thanh cũ đã đủ báo hiệu Hà Nội đã vào thu.
Thu đến nhẹ nhàng như chiếc lá rơi rụng dưới chân người, như câu hát thấm sâu trong lòng người để mỗi khi nghe lại cho ta cái cảm giác thu đang ngoài cửa sổ.

Em có nghe mùa thu mưa giăng lá đổ
Em có nghe nai vàng hát khúc yêu đương
Và em có nghe khi mùa thu tới
Mang ái ân mang tình yêu mới
Em có nghe nghe hồn thu nói mình yêu nhau nhé!

6/9/10

Và em đã yêu!

Nhưng...
Anh...anh
anh phải nói lời xin lỗi với em.
Bởi anh không xứng đáng với tình cảm mà em đã dành cho anh. Anh biết, em đã yêu, yêu anh rất nhiều.
Cái gì cũng thế và cuộc sống cũng vậy. Đành rằng chấp nhận một tình yêu. Đón nhận một tình yêu và cũng muốn đáp lại tình yêu đó. Nhưng mà điều đó khó lắm.
Yêu là khi hai trái tim hòa cùng một nhịp đập, cùng pha và cùng tần số. Nhưng mà một khi bị lệch pha thì tình yêu liệu có còn đúng nghĩa như bản chất của nó.
Đối với ai thì tôi không có biết. Nhưng riêng tôi. Tôi đã thử và tôi phải nói lời xin lỗi với người đã yêu tôi và người tôi đã tưởng rằng là yêu.
Thật tội lỗi khi không nhận ra đâu là yêu, đâu là thương và đâu là ghét. Phân cách giữa chúng dường như là điều mơ hồ, ít người có thể nhận ra mà không làm tổn thương người khác.
Chuyện tình tôi ngắn lắm. Đến nhanh và có lẽ vì thế ra đi cũng chóng vánh. Chắc có lẽ là tại tôi. Tôi không trách hay oán hờn một ai hết.
Tôi chỉ buồn. Một nỗi buồn vô định vô hình.
Tôi buồn mà không hiểu vì sao tôi lại buồn.(" Thế mới đau cơ chứ")