17/3/12

Đừng buông tay nhau giữa dòng người hối hả em nhé!

Hai đứa lại cãi nhau.
Mệt...Cảm thấy mệt mỏi, thất vọng và có chút gì đó gọi là buồn nhói đau xuất phát từ sâu thẳm trái tim.
Dẫu biết, yêu nhau, đến được với nhau thì chuyện cãi cõ giữa 2 người là điều tất yếu sẽ xảy ra, nhưng sao biết điều đó mà tôi vẫn có cảm giác như vậy.
Khó chịu là cái cảm giác của tôi lúc này, chính xác là rất khó chịu, cảm thấy bức bối trong con người. Giống như một cái gì đó nặng nề đè lên ngực tôi.
Đau
Mệt
...&
Chạnh lòng và như thế lại Bỗng dưng muốn khóc.
Khóc cho nhẹ nỗi lòng, cho vơi đi sầu nhớ và cho muộn phiền sẽ qua mau, nhưng sao tôi không khóc được, không thể nấc lên từng hồi, từng đợt, không thể oà khóc như những lúc bình thường khác.
Khóc không được, cái cảm giác vừa buồn vừa khó chịu cứ lớn dần lên trong tôi.
Trong lúc này, khi chỉ còn một mình trong phòng bé nhỏ với 3 ánh đèn le lét chiếu sáng mọi thứ trong phòng, trong đó có cả tôi. Tự dưng lại nghĩ, nếu chẳng may cuộc đời mình kết thúc sớm hơn mong muốn thì mình phải làm gì, phải làm như thế nào để không khỏi nuối tiếc những thhời gian còn lại ngắn ngủi của cuộc đời.
Thôi sẽ không khóc nữa ..........không buồn .............và sẽ cố gắng để vượt qua thời gian này, mà quan trọng hơn cả là phải cững rắn để mọi người không còn phải lo, phải nghĩ về mình và phải để mọi người biết mình vẫn ok.
Tôi sợ, tôi sợ điều đó xảy ra. Sợ lắm lắm. và tôi sợ nhất phải làm điều mà tôi đang định làm và đang sắp phải làm, nhưng thực tế tôi chưa đủ can đảm, chưa đủ tự tin để làm điều đó. Dẫu biết tôi chấp nhận phần thiệt thòi, phần đau buồn về mình để rồi cái tôi muốn rằng người đó sẽ không còn phải đau khổ vì tôi. Thực sự tôi chưa đủ can đảm để nói với người...
Buông tay nhau em nhé, đừng theo anh làm chi nữa.
Anh sẽ nhớ em rất nhiều, yêu thương của anh.
Khi cô đơn hay yếu đuối, đừng khóc khi không có anh.
Biết không em, anh yêu em....
Không biết số phận có mỉm cười với tôi không nữa, tôi chỉ mong sao lúc này ông trời cho tôi cơ hội để thực hiện một lời hứa với người.
Tôi cầu mong một phép màu!

2/3/12

T Ơ! D S Đ N X V Y E

Một cảm giác trống vắng đến hiu quạnh.......
.......
.
.
.
.
.
.
Mấy hôm nay cái cảm giác đó trong tôi nó cứ lởn vởn ùa về bất chợt. Cái cảm giác khó chịu, làm cho tim mình đôi lúc cảm thấy nhói đau. Phải chăng đó chỉ là 1 cảm giác mơ hồ,một cảm xúc bất chợt và phải chăng đó là sự thật,sự thật mà mấy ngày nay khi người dần xa tôi để đi về nơi xa.
Tôi nhớ, nỗi nhớ không tên, nỗi nhớ như tràn ngập quanh tôi, dường như mọi thứ bên tôi đều mang bóng dáng hình ảnh của người, mùi hương của người, người tôi yêu.
Nhưng thôi kệ, thôi kệ...cứ để cho nỗi nhớ đó ở bên tôi vậy, tôi biết mình sẽ rất yếu đuối nếu như không cho nỗi nhớ sang một bên, nhưng biết làm sao được cuộc sống cần phải cân bằng thực tại và tiềm thức chính vì thế tôi sẽ sống cùng với nỗi nhớ khi người không bên tôi.
Đối với tôi, cuộc sống rất đơn giản, chỉ cần thấy những nụ cười từ người mình yêu thương là tôi đã cảm thấy bình yên và hạnh phúc lắm rồi. Đơn giản chỉ có vậy. Chỉ cần họ, cần người hãy cứ cười lên mà thôi.
Xa
...
.
.
.
Xa rồi sẽ nhớ...
Xa rồi sẽ buồn
Xa rồi sẽ thấy cô đơn mỗi khi chiều về đêm xuống, lúc đó chỉ còn ta với ta, còn ta với nồng nàn nỗi nhớ và còn ta với cái máy tính già cũ kỹ làm bạn mà thôi. Những lúc đấy tôi chỉ ước, chỉ muốn có người bên cạnh mà thôi. 
Cũng vì bởi...
 Rất cần hơi ấm, rất sợ đêm trắng.................................