5/12/18

Hãy cứ là tình nhân

"Hãy cứ là tình nhân. Để mong mỏi đợi chờ. Để chiều chuộng nâng niu. Và sợ điều tan vỡ. Hãy cứ là tình nhân. Để tháng ngày hoa mộng. Để hẹn hò yêu đương. Và khắc khoải chờ nhau..."

Anh và em, chúng ta hãy cứ là tình nhân nhé, bởi em sợ cuộc đời lắm bộn bề toan tính này khiến cho chúng ta dần xa nhau, cho sự lãng mạn thành điều xa xỉ. Em sợ tình yêu của mình cũng dần nhạt phai bởi các quan hệ phức tạp để rồi chúng ta dần xa nhau lúc nào không hay kể cả anh và em cũng không nhận ra mình xa nhau từ bao giờ.

Em thích được hẹn hò yêu đương, và có những khắc khoải mong chờ nhau. Thích cảm giác được xem nhau như ngày mới đầu gặp gỡ, lúc cùng nhạu hẹn hò.

Nhiều lúc em cũng muốn được ghen, được giận, được hờn nhưng những lúc như vậy lại khiến đôi ta xa nhau hơn. Bởi em biết chúng ta đều đang có những môí quan hệ ràng buộc nên những mong muốn đó thường quá hư vô. Vậy nên chi đành chấp nhận chuyện đó.

Tình yêu, rồi cũng sẽ già đi, mà tình càng  già thì càng khó nảy lộc yêu đương. Em không muốn chuyện của 2 ta sẽ già đi theo tình yêu. Bởi em sợ những ngày tháng sau của chúng ta lại tẻ nhạt. Em chỉ muốn chúng ta như mãi mãi như thời mới yêu & em không muốn tình chỉ đẹp khi còn dang dở.

Anh ah!

Hãy bên em như lúc đầu nhé, chỉ yêu và yêu thôi, chỉ vui và cười thôi. Những chuyện khác mình dẹp qua một bên. Bởi chúng ta rồi sẽ đi về đâu em, anh cũng không biết được. Tất cả hiện nay đang còn dang dở chuyện tình và chuyện đời. Hãy cứ để bình yên như chưa có chuyện gì. Bỏ lại sau lưng thềm nắng lá rơi đầy để yêu anh &... để khắc khoải chờ nhau 

.Z.

25/11/18

"If one day..."


Chọn quên hết hay chọn nhớ thật nhiều? thực tế, chúng ta không hề có sự lựa chọn nào là "Quên hết", có chăng chỉ là cố chôn chặt những ký ức, hoài niệm cũ một góc nhỏ trong tim, chẳng dám mong có một ngày chúng ta trở về như những ngày xưa cũ. Chỉ mong một ngày chúng ta không thể lảng tránh nhau để đổi diện với nhau. Và mong một ngày lại được thấy mùa ta gặp nhau.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn, nhưng tôi biết nó có sự thay đổi kể từ khi gặp được em. Một người đến để quên đi một người & một người đến để nhớ về một người. Nhưng quy chung tất cả định mệnh cho ta gặp nhau và duyên phận khiến ta phải rời xa nhau. Những lúc đó, chỉ để trong nhau những hoài niệm về nhau, trong những ký ức có đẹp có buồn và có những an yên.
"Ngày mai vẫn đến, nắng vẫn ươm vàng, mà người biến mất như pháo hoa tàn..."
Cứ như vậy, chúng ta sẽ phải sống với những miền ký ức đọng lại trong mỗi người, để rồi những lúc hoài niệm chúng ta sẽ bắt đầu bằng một cụm từ "Nếu một ngày"
Nếu một ngày không còn nhớ, em sẽ nhớ điều gì?
Nếu một ngày không thấy nữa, em muốn thấy điều gì?
Nếu một ngày không thể nói được nữa bạn muốn nói điều gì...
Và còn rất nhiều miền ký ức để khi nhớ lại chúng ta sẽ có câu trả lời cho những câu hỏi với cụm từ "nếu một ngày"...

Còn với tôi, "Nếu một ngày không thể nhớ không thể nhớ được gì nữa, tôi sẽ đến đây để nhớ về một người"
&
"Mọi thứ vẫn luôn là sai cho đến khi chúng ta chấp nhận đó là một phần để tất cả trở nên đúng".
Chiều mưa nên ký ức ùa về khiến ta 
Chợt nhớ tới một người không nhớ tên...

13/4/13

Tháng tư, mang em đi cùng gió

Tháng tư đến rồi àh!
Sao mấy ngày trước nóng oi ả như thế mà sáng nay đã phải lò cò lò dò oằn mình trườn ra khỏi cái chăn ấm để tìm lấy chiếc áo khoác của mùa đông và cũng để phải thốt lên rằng rét Nàng Bân đã về.
Thời tiết đỏng đảnh như một nàng công chúa kiêu kỳ khó tình lúc mưa, lúc nắng, lúc gió lúc lại hanh khô và cũng có lúc đẹp đến mê hồn.
Cái rét khiến cho lòng tôi càng se sắt lại khi mà giờ đây quanh tôi chỉ còn lại một mình với nỗi đau gặm nhấm. Xa em rồi. Chỉ còn tôi với đêm, với cơn gió lạ thoảng qua và cái rét bất chợt tới.
Mưa và nỗi nhớ cứ da diết khắc khoải trong tôi khi mình tôi rảo bước trên con đường dài và
Nghĩ...
Nhớ...
Nhớ về một thơi hai đứa bên nhau, thường đi qua con đường này, dưới hàng cây đó, mùi hương đó và bất chợt một hình ảnh quen thuộc hiện về là em, chính là em hiện về trong tim tôi với nụ cười thánh thiện đáng yêu như một thiên thần nhỏ.
Bất chợt một cảm giác cô đơn thật khủng khiếp. Tôi cần sự quan tâm của một ai đó, muốn được ôm một người từ phía sau thật chặt để thì thầm răng "Anh nhớ em". Cần nghe một giọng nói quen thuộc đó, cần ai đó ở bên tôi lúc này. Phố đêm tĩnh lặng, cái lạnh tan vào từng con phố nhỏ...thấy tê tái...
Mưa vẫn rơi đều, một mình vẫn cứ rảo bước dưới những tán lá ướt đẫm mưa và dường như những tán lá đang cố che cho tôi khỏi những cơn mưa bất chợt như thế.
Em...!
Là gió tháng tư, lúc nóng, lúc lạnh, lúc làm mát cả lòng anh lúc lại làm tan nát trái tim tôi. Một cơn gió đặc biệt không phải là gió nam nồm hay gió lào nóng ẩm mà là gió của yêu thương.
Một cơn gió êm đềm thổi qua mang theo hương của đêm
Một tiếng rao đêm xé ngang màn đêm tĩnh mịch
Một đôi nhân tình đang khoác tay nhau vội vàng chạy cơn mưa đêm
Một gã khờ là tôi đang đứng đợi em dưới cơn mưa nhỏ với nỗi nhờ tràn bờ...
Ngồi một mình rồi lặng yên, lặng yên để nghe tiếng mưa rơi, lặng yên để thấy đêm trôi, lặng yên nghe tiếng thở dài và lặng yên nghe nỗi xót xa trong tôi.
Tháng tư!
Chơi vơi...
Dường như những cơn gió đến để mang em đi khỏi tôi và cũng dường như gió đến để an ủi che chở tôi mỗi khi đêm về.
Cuộc đời vẫn thế, vẫn tiếp tục dòng chảy của mình và chúng tôi vẫn thế. Cuộc sống của tôi, gió đã lấy đi một nửa, chỉ còn lại mình tôi và nỗi nhớ em trong tôi.
Nhưng gió ơi, xin gió hãy đưa em dạo chơi một thời gian thôi nhé. Một thời gian nữa về sau xin gió hãy mang em về lại với tôi. .
Bởi chúng tôi biết rằng:
"Vì ai biết qua cái lúc bực mình ngán ngẩm ấy rồi, mình vẫn thấy người này cần cho đời mình biết bao nhiêu
Vì buông lơi, có nghĩa mình đang mất đi rồi"

16/3/13

Một cách quên người

Nắng lại về sau những ngày đông lạnh giá với những cơn gió buồn vẫn thổi mỗi khi đông tới. Nắng lên nhưng cái lạnh cuối đông vẫn đang còn đâu đó. Lạnh bởi những cơn gió rình thổi trộm một hơi để rồi ta lại thốt lên, lạnh nhỉ, lạnh bới cái tiết trời ẩm ương và lạnh cũng bới do con tim cô đơn, băng giá và cũng do tình cách xa.
Giữa cái tiết trời dở nắng dở dông này,  có một người đang
Bước thật chậm, để quên một người
Đằng sau dĩ vãng chưa phai màu.
Một chút buồn, chút cô đơn và chút chạnh lòng. Môt chút gì đó để hoài niệm về những gì đã qua, đang tới và gần chuẩn bị tới với tôi, cuộc đời tôi và tình yêu tôi. Tất cả những thứ đó, những việc đó đôi lúc khiến tôi mệt mỏi và cảm thấy mọi thứ thật XA với mình quá.
Trời đã dần tắt nắng để màn đêm buông xuống và dạo bước dời con đường xưa cũ nơi đó chứa đựng bao kỉ niệm giữa tôi với em. Nhưng sao mà gió đêm nay lạnh quá, buốt quá để tôi cho tôi thấy nhớ và thấy ghét em hơn.
Đến đây sao mà khó viết tiếp thật đấy, lâu ngày giờ mới có thời gian ngồi gõ lách cách cái bàn  phìm như này, cũng lâu không viết lách nên chăng cái suy nghĩ, cách viết của mình nó cụt dần thì phải.
Thôi thì nếu nó đã cụt, nó đã mệt, đã chán thì hãy xem như là chưa bắt đầu viết và chưa bắt đầu yêu để rồi xem như đã xa, xa lắm.
Xa nhưng rồi sẽ có ngày..........
Khi tình ta cách xa...
Nỗi nhớ...vẫn tràn đầy trong tim...
Để rôì 
Muốn nói với anh rằng...
Về đi cho nhớ thương vơi đầy
Về đây cho những đêm hao gầy
Em yêu anh !!! Em cần vòng tay anh nhưng rồi xa tầm với :
Và em biết ,Chỉ cần cầm tay anh
Em sẽ quên đi những đêm dài đã cô đơn suốt bao ngày
Hãy về đây với em....với em........... 
Nhưng tất cả chỉ là ước muốn còn giờ đây anh đã xa lắm rồi, còn em liệu em có quên được anh khi Em yêu anh !!! Em cần vòng tay???
Cố quên là để nhớ, cố nhớ để mà quên!

24/10/12

Nuối tiếc

Lâu lắm rồi mới ngồi gõ lạch cạch cái bàn phím lúc nửa đêm thế này. Thực sự cái thói quen viết lách của mình tan biến đâu mất từ khi yêu người. Đêm nay, phải nói là một đêm tôi cảm thấy chán, rất chán nên một người ham ngủ như tôi giờ vẫn ngồi gõ như thế này vào lúc ngày chuẩn bị sang canh.
Buồn là cảm giác của tôi lúc này.
Có thể giữa chúng tôi với chừng ấy thời gian bên nhau chưa phải là dài để hiểu hết về nhau về con người của nhau. Tôi một người bướng bỉnh và nhìn cuộc sống với con mắt của người từng trải. Còn em, một con người thánh thiện dành cho tôi một tình yêu chân thật và cháy bỏng thế nhưng đôi lúc lại hay giận hờn vì những buồn vui cuộc sống và cũng đôi lúc cũng do chính cái tôi nằm sâu trong lòng hai chúng tôi.
Ai cũng im lặng để rồi lặng im.
Em im thì tôi cũng im. Mệt mỏi lắm khi phải im ỉm như thế này quá, tính tôi không thích như thế này còn em lại là người như thế đấy lại lấy cái sự im lặng đến đáng sợ để "tra tấn"tôi.
Một đêm dài, khi trong căn phòng có 2 người nhưng sao trống trải đến vậy. Giống như...
Đêm về trên con phố dài, mưa nhẹ rơi trong ưu hoài,
Khung cửa vắng tiếng ca buồn, em hát.
Tình yêu vốn dĩ là thế có yêu có hờn có dỗi và đó cũng chính nguyên nhân căn phòng đôi lúc ngập tràn trong tiếng cười nhưng cũng có những lúc im lặng như tờ bởi cả hai không ai chịu nói lên lời và cũng bởi cái tôi mỗi người quá lớn.
Trời lại gần sáng rồi. Thôi đành để lại nỗi buồn sang trang bên để tranh thủ ngủ bù lấy sức đi tìm tình yêu thần mặt trời.

29/8/12

Phải chăng khi biết yêu, giấc mơ là nơi bắt đầu.

Không chờ anh được sao!
Anh biết đôi lúc trong cuộc sống này, chờ đợi sẽ làm em mệt, em chán và nhàm đi. Thậm chí đôi lúc làm em cảm thấy thiệt thòi. Thế nhưng, anh chỉ muốn nói với em rằng, cuộc sống không phải bao giờ cũng phải là như thế này, thế nọ và không phải bao giờ cũng như mình muốn. Anh cũng vậy thôi, cũng không phải là người hoàn hảo để làm thỏa mãn được tất cả mọi người và cả ngay chính bản thân mình nữa. Đôi lúc trễ hẹn, khiến em phải chờ và không phải giải thích. Thực sự, anh không giải thích hay biện minh chi cả cho những lần đó. Anh chỉ muốn nói rằng. Anh xin lỗi nếu như đã làm em đợi, em chờ. Chỉ thế thôi. Cả ngày mệt mỏi vì công việc, người lai ốm và đau giờ lại thêm chuyện này thực sự anh rất mệt, mệt lắm í.
Nhưng, giữa cuộc sống này, mệt thế chứ rồi mệt nữa anh cũng phải cố gắng mà thôi, cố hêt sức để hoàn thành tốt công việc, cố để bù lấp khoảng trống thiếu hụt tình cảm cho em, và cũng để em ở lại bên anh.
Giữa một bên là công việc còn một bên là em. Đôi lúc anh làm được cân bằng nhưng có những lúc nó lệch về phía em nhưng cũng có lúc nghiêng về phía công việc một chút. Những lúc đó em sẽ cảm thấy thiệt thòi đôi chút đó. Anh biết điều đó nên anh sẽ cố gắng cân bằng cả 2.
Thôi, đừng giận anh nữa. Có gì sai anh xin lỗi nhé em.
Này mùa đông ơi xin hãy làm tuyết rơi để chắn lối em anh về.
Này mùa đông ơi xin hãy làm tuyết roi để em biết anh cần em.
Và thời gian ơi xin hãy ngừng chốn đây để những dấu yêu đong đầy.
Một vòng tay em khao khát 1 giấc mơ, anh đã yêu em người ơi.

9/8/12

Đâu phải bởi mùa thu

Trời lại chuyển mình sang Thu, nhanh thật đấy mới giao thừa đó mà giờ đã nhảy sang thu. Đang hè nóng cháy mặt bỗng nhiên giật mình  vì những cơn mưa bất chợt những con gió heo may ùa về và làn sương mờ mỗi sáng mai. 
Nhẹ nhàng như những chiếc lá xanh dần chuyển màu sang vàng, như con gió thổi nhé những cánh bồ công anh. 
Trời lại mưa, những cơn mưa đầu mùa. Chợt đến, chợt để rồi tôi chợt nhớ.Nhớ, nhớ cái heo may ngày ấy. 
Một ngày mùa thu ngồi nghe đâu phải bởi mùa thu bỗng dưng...
Câu hát ngân lên bỗng tắt nửa chừng.
Chút man mát buồn...chút man mát nhớ và chút gì đó cô đơn để rồi
Thôi đừng hát ru, thôi đừng ray rứt.
Lá trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu.  
Đúng vậy lá trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu. Lòng người buồn vậy cũng đâu phải mùa thu.