28/8/11

Ranh giới

Ranh giới là một khoảng cách vô hình bằng một đường thẳng do con người ta vạch ra và vẽ nên nó. Tuy nhiên đường thẳng có tên là ranh giới đấy nó lại mong manh mơ hồ và dễ vỡ lẵm...
Ranh giới mong manh là thế, dễ vỡ là vậy thế nhưng thử hỏi có ai đủ can đảm để vượt qua cái ranh giới đấy chưa. Cái ranh giới ngay cả người muốn vượt qua cũng không biết phải làm thế nào và cũng bởi nó quá mơ hồ.
Nhớ, nhớ đến một người.
Yêu, yêu đã rất nhiều
Nhưng tất cả cũng không thể vượt qua cái ranh giới mong manh ấy. Không thể vượt qua được cái tôi của bản thân để có thể níu giữ lại thứ mà mình đã có và có được rất dễ dàng.
Sự thật, nhiều lúc muốn quên đi một cái gì đó từ xa xôi của quá khứ, nhưng không có làm được. Trong cuộc sống này, mọi thứ, mọi hình ảnh dường như luôn trêu chọc tôi thì phải. Luôn làm tôi thấy khó xử, và luôn làm ngược lại ý định của bản thân tôi. Nhưng thôi kệ vậy, cuộc sống có mấy khi được như mình mong đợi miễn sao nó đừng quá tàn nhẫn với mình là được và miễn sao cái ranh giới đấy đừng để mình phải khó xử thế là ok.

Ranh giới giữa thiện và ác..
Ranh giới giữa tình yêu và thù hận..
Ranh giới giữa lương tri và lòng đố kị..
Ranh giới giữa con người và chính họ..
Ranh giới giữa ánh sáng và bóng đêm..

-----------------------------------------------------
Ranh giới đó - Mong manh...dễ vở...................

23/8/11

Môi anh chạm khẽ.......


Nếu bất chợt một ngày kia anh nhận ra
Con đường ta đang đi không phải là con đường mà anh muốn chọn
Liệu anh sẽ cùng em bước tiếp
Hay sẽ tìm cho mình một ngã rẽ riêng

Một dấu châm không tên
Một nỗi buồn vội nhạt
Biết đâu em lại hát
Vì nhớ anh
Trên một con đường lạ lẫm
Chênh vênh ,
Mong anh đừng vỡ òa hối tiếc

Có những cơn mưa không bao giờ đến
Có những buổi hẹn không bao giờ bắt đầu
Chúng chỉ bất chợt
Như việc ở ngã tư kế tiếp
Môi anh chãm khẹ vào nụ cười của em.....

Nguồn [An nhiên]

21/8/11

Chút lãng xẹt cuối tuần

Chiều cuối tuần nhẹ nhàng trôi đi với cái nắng ửng vàng ngày đầu thu. Một tuần vì thế mà cũng trôi qua một cách nhẹ nhàng như cơn gió vừa thoáng qua đã vụt bay.
Một chốc đã hết tuần một lát đã hết tháng và một phút ngỡ ngàng trời đã sang thu.
Lâu rồi cái cảm xúc để mà viết lách dường như trốn chạy đâu hết rồi, tìm mãi vẫn không thấy về. Phải chăng, nó sợ, nọ sợ cơn ho, sợ cái hắt hơi,cái sổ mũi của mình. Một tuần ốm, 2 ngày chuyền và bao ngày uống thuốc thế nhưng vẫn chưa có lành bệnh.
Cũng lâu rồi tâm trạng ngồi mình để mà buồn cũng chạy trốn đi đâu
mất tiêu đấy.
Còn nhớ, thời gian trước, mỗi khi đêm về trong căn phòng ấy dường như chỉ có mỗi tiếng lặng yên của không gian thế nhưng bây giờ, căn phòng ấy đã không còn buồn tẻ nữa, khi có thêm cái tivi, thêm bộ loa và thêm một tủ sách. Tất c
ả những nỗi buồn giờ tan biết khi tôi có những người bạn mới.
Trời đã sang thu dường như xanh hơn, ngày dường như thấy bình lặng hơn, cuộc sống dường như chậm lại và tâm hồn vì thế cũng cảm thấy bình yên...Nhưng đâu đó vẫn có một nỗi buồn mênh mang một nỗi buồn vô cớ, len lén trong tim.
Giữa cái không gian của tiết trời giao mùa, đất trời như hòa quyện làm một điều đó làm con người ta cảm thấy dễ chị nhưng cũng làm sống dậy, cứa vào đâu đó trong lòng cái cảm giác hoài niệm về những tháng ngày đã qua trong đời.
Dạo này, không hiểu tại sao cái tính của mình lại ''chó'' đến thế, hay gắt gỏng, bực bội và khó chịu. Dẫu biết nhiều lần mình gắt, mình bực và mình cúp máy là vô duyên, là không đúng, không phải thế nhưng tính đã vậy rồi nên mình cũng không biết làm sao nữa, đành phải chấp nhận, chấp nhận làm đau người khác vậy.
Trời thu là vậy, tiết trời mát mẻ nhưng đôi lúc lòng người lại nóng, nóng vì bực vì mệt và cũng vì nhớ. Nhớ người làm mình thấy nóng trong lòng.
"...Nhớ hãy nhớ hãy nhớ những đêm hai đứa tay nắm chặt tay
từng nhịp tim bên nhau rất gần .........."

9/8/11

Tình như thoáng mây

Tình như thoáng mây để cơn gió cuốn trôi bao ngày
Tình sao chóng phai để mình ta ôm sầu đắng...

Thế rồi người cũng ra đi, bỏ lại sau lưng là một nỗi buồn sâu thẳm, một tình yêu chết lặng và một niềm tin đã tắt.
Quen nhau vào một mùa thu lá đổ, giữa tiết giao mùa đầy xúc cảm và cảm xúc con người cũng vì thế mà thăng hoa theo mây và gió. Để rồi trong cái thăng hoa ấy, có 2 tâm hồn đồng điệu gặp được nhau.
Nhưng rồi, cái cảm xúc thăng hoa thứ người ta gọi là "tình" tình yêu cũng dần dần phai mờ cho đến một ngày 2 người nói lời chia tay. Thật nhẹ nhàng, nhẹ như con gió thổi đám mây phiêu bồng trôi xa về phía biển.
Phải chăng mọi thứ đến với chúng tôi quá nhanh và cũng trôi đi quá nhanh trong thời gian quá ngắn....
Phải chăng tình đến rồi đi như Gió đổ muôn chiều...

7/8/11

Hẹn gặp lại...

Cũng khá lâu rồi nhỉ, kể từ ngày chia tay. Không biết you ra sao nhưng đối với tôi lại sinh ra một thứ cảm giác khác lạ, cái cảm giác nhớ nhung, buồn tủi và cảm giác vẫn còn Yêu
Nghe ra thì có vẻ là ngớ ngẩn, nhưng nó lại là sự thật.
Gặp nhau cũng mới, quen nhau chưa lâu, nói chuyện chưa nhiều, chưa biết về nhau thế nhưng chúng tôi lại như hai cục nam châm hút cứ hút về nhau vậy.
Tuy thời gian ngắn ngủi chúng tôi được sống trong cảm giác của tình yêu thật là ngắn nhưng chừng ấy thời gian cũng đủ để lại một vết hằn mang tên nỗi nhớ in sâu vào trong tôi.
Thôi thì
Hẹn gặp nơi xa xôi 1 ngày có nắng mới
Những ưu tư trong em lại rồi sẽ qua
Hẹn gặp nơi mai sau chuyện mình sẽ rất mới
Đón em trong dòng người rạng ngời khi nhìn nhau...

4/8/11

Giving up doesn’t mean you’re weak. Sometimes it means you’re strong enough to let go…

1/8/11

Thu sang....

Tháng 8 mùa thu, lá khởi vàng chưa nhỉ...?
Một câu hỏi lửng, một câu hỏi bâng khuâng nhưng những điều đó cũng đủ làm người ta chợt tỉnh giấc. và tự hỏi phải chăng mùa thu đến rồi.
Tối qua, nghe chương trình gieo quẻ tháng tám dành cho cung Song sinh mới ngỡ mùa thu đang về quanh đây.
Có người đã nói " Tháng tám lặng lẽ đến. Mưa vẫn rỉ rả rơi, bão vẫn nổi lên đâu đó mạnh mẽ ngoài khơi xa. Và bầu trời tháng tám biến đổi xoèn xoẹt với mớ thời tiết đó. Nhưng vẫn có chút nắng mùa thu rười rượi gió khẽ khàng thổi bay tóc những ngày tháng tám..."
Viết đến đây, cảm xúc tụt hết, tụt theo con gió man mác của tiết trời mùa thu, tụt hết xúc cảm theo con mưa chiều lặng lẽ đôi lúc lại vỡ òa trong chốc lát.
Định viết tiếp nhưng chán, chán vì nhìn cảnh thu sang, vì bực người mới biết và vì...Khi mùa thu trở về, nỗi nhớ lại ùa về, chờn vờn trong lòng...!!!