Ước gì cái sự quên và cái sự nhớ trong tôi nó dễ như ăn mỳ vậy. Một cơn gió thoảng qua, rồi vụt mất. Chỉ để lại trong tôi một cảm giác nhớ, một cảm giác buồn và một cảm giác rất trống vắng đến hiu quạnh. Em đã đến như thế và ra đi như vậy, nhanh, nhẹ và dịu dàng như con gió thoảng qua cuộc đời tôi. Gió đi, cuốn theo bao điều sao gió lại không cuốn luôn nỗi nhớ. Bực mình...
Tất cả cũng chỉ tại cơn gió lạ đó........................Nhưng thôi, dù sao gió cũng đã ra đi, đã bay xa thật xa rồi, còn tôi, tôi sẽ học cách quên gió, thời gian sẽ làm mờ những ký ức gió thổi qua đời tôi và nếu còn lại thì cũng chỉ là chút mơ hồ bỡ ngỡ ngày gió đến.
hãy quên em đi..............
Trả lờiXóa