15/4/11

!2

Mấy ngày nay, không biết có phải là do thời tiết nóng lên, nắng lên hay không mà trong người mình luôn có một cảm giác là luôn có sẵn một ngọn lửa trong lồng ngực có thể bùng lên bất cứ lúc nào miễn là có người đụng vào nó. Đúng là một căn bệnh khó hiểu.
Bực mình
Cáu gắt
Khó tính
Khó hiểu
Cau có
Mệt
Là tất cả những biểu hiện của căn bệnh lạ này đấy. Tính mình là thế đấy, cái tính hâm hâm chập chập chả giống ái trong nhà. Cái tính thất thường của mình nhiều lúc làm mọi người bị tổn thương. Nhưng tôi dẫu biết thế nhưng không sao đừng được.
Cũng muốn thay đổi lắm chứ. Đôi lúc bị thế này khó chịu lắm chứ. Đâu có sung sướng gì đâu. Chẳng qua do áp lực cuộc sống, công việc, học hành và đôi lúc là cả tình yêu nữa. tất cả đều là ngòi thuốc nổ là động lực giúp cho cái tính thất thường của mình trỗi dậy.
Mệt mỏi lắm chứ. Những lúc như thế chỉ muốn ở một mình, chạy xe thật nhanh phống vút về với biển,về với những con sóng vô tư ngày đêm vỗ bờ.
Tối nay, tôi lại gắt với một người cũng chỉ bởi những câu hỏi không nên hỏi, những câu hỏi không đúng lúc và cũng là lúc hỏi không đúng thời điểm. Gắt xong, tắt máy cái "rụp" ngồi một mình trong phòng lại thấy nhớ, thấy thương và cũng thấy cắn rứt lương tâm, nhưng chuyện đã rồi nên sẽ cố gắng nhắm mắt cho qua dù mình có đúng hay sai.
"Có những cái cứ ngỡ bình thường lại tạo nên sự bình thường và ngọt ngào" đôi lúc chỉ cần lặng yên trong những phút giây chán nản, hay chỉ cần nghe một câu nói, một câu hát cũng giúp ta lấy lại được sự cân bằng một cách nhanh chóng và thoải mái.
Những lúc như vậy chỉ còn lại trong tôi, còn lại trong em ... chỉ là lung linh giọt nắng bên thềm...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét