5/4/11

!

Một câu hỏi, đúng hơn là một câu nói vô tình của đứa em gái, làm tôi giật mình. Giật mình bởi cái cách hỏi và nội dung câu hỏi nữa.
Lâu rồi, không ai nhắc tôi về người đấy, tôi tưởng chừng mình đã quên, đã không còn cảm thấy trống vắng, thấy buồn nữa thì hôm nay câu hỏi đó đã làm lật đổ bao công sức cố gắng của tôi bấy lâu nay. Cứ tưởng mình đã làm được, nhưng thực ra đấy chỉ là cách cố gắng che giấu đi sự thiếu vắng chứ không thể quên được người.
Tháng tư nữa lại về, khi những chùm hoa xoan nở tím một góc vườn thì cũng là lúc nỗi nhớ em ùa về theo năm tháng.
Năm tháng đã trôi qua, nhưng sao những chùm xoan tím ấy vẫn còn rung rinh vẫn tươi tắn vẫn ngọt ngào quá đỗi. Còn chuyện tình của chúng tôi ngày một héo hon tàn úa.
Xa..xa dần những ngày tháng hạnh phúc, ngập tràn yêu thương. Để giờ còn lại chỉ là nỗi nhớ mà hai người dành cho nhau trong những ngày đông giá lạnh khi đi qua những con phố kỷ niệm.
Và....
......Hôm nay trên con đường xưa cũ, tôi lại nhớ về em

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét