29/8/12

Phải chăng khi biết yêu, giấc mơ là nơi bắt đầu.

Không chờ anh được sao!
Anh biết đôi lúc trong cuộc sống này, chờ đợi sẽ làm em mệt, em chán và nhàm đi. Thậm chí đôi lúc làm em cảm thấy thiệt thòi. Thế nhưng, anh chỉ muốn nói với em rằng, cuộc sống không phải bao giờ cũng phải là như thế này, thế nọ và không phải bao giờ cũng như mình muốn. Anh cũng vậy thôi, cũng không phải là người hoàn hảo để làm thỏa mãn được tất cả mọi người và cả ngay chính bản thân mình nữa. Đôi lúc trễ hẹn, khiến em phải chờ và không phải giải thích. Thực sự, anh không giải thích hay biện minh chi cả cho những lần đó. Anh chỉ muốn nói rằng. Anh xin lỗi nếu như đã làm em đợi, em chờ. Chỉ thế thôi. Cả ngày mệt mỏi vì công việc, người lai ốm và đau giờ lại thêm chuyện này thực sự anh rất mệt, mệt lắm í.
Nhưng, giữa cuộc sống này, mệt thế chứ rồi mệt nữa anh cũng phải cố gắng mà thôi, cố hêt sức để hoàn thành tốt công việc, cố để bù lấp khoảng trống thiếu hụt tình cảm cho em, và cũng để em ở lại bên anh.
Giữa một bên là công việc còn một bên là em. Đôi lúc anh làm được cân bằng nhưng có những lúc nó lệch về phía em nhưng cũng có lúc nghiêng về phía công việc một chút. Những lúc đó em sẽ cảm thấy thiệt thòi đôi chút đó. Anh biết điều đó nên anh sẽ cố gắng cân bằng cả 2.
Thôi, đừng giận anh nữa. Có gì sai anh xin lỗi nhé em.
Này mùa đông ơi xin hãy làm tuyết rơi để chắn lối em anh về.
Này mùa đông ơi xin hãy làm tuyết roi để em biết anh cần em.
Và thời gian ơi xin hãy ngừng chốn đây để những dấu yêu đong đầy.
Một vòng tay em khao khát 1 giấc mơ, anh đã yêu em người ơi.

9/8/12

Đâu phải bởi mùa thu

Trời lại chuyển mình sang Thu, nhanh thật đấy mới giao thừa đó mà giờ đã nhảy sang thu. Đang hè nóng cháy mặt bỗng nhiên giật mình  vì những cơn mưa bất chợt những con gió heo may ùa về và làn sương mờ mỗi sáng mai. 
Nhẹ nhàng như những chiếc lá xanh dần chuyển màu sang vàng, như con gió thổi nhé những cánh bồ công anh. 
Trời lại mưa, những cơn mưa đầu mùa. Chợt đến, chợt để rồi tôi chợt nhớ.Nhớ, nhớ cái heo may ngày ấy. 
Một ngày mùa thu ngồi nghe đâu phải bởi mùa thu bỗng dưng...
Câu hát ngân lên bỗng tắt nửa chừng.
Chút man mát buồn...chút man mát nhớ và chút gì đó cô đơn để rồi
Thôi đừng hát ru, thôi đừng ray rứt.
Lá trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu.  
Đúng vậy lá trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu. Lòng người buồn vậy cũng đâu phải mùa thu.