20/9/10

...

Đang tưng tửng cười cười, nói nói, bất chợt nghe câu hát
Tình ơi sao đi mãi nên sông dài mênh mông
Vòng tay ôm nỗi nhớ xôn xao biển rộng...
Một cảm giác cũ tràn về nhanh như cắt chiếm hết tâm trí tôi. Một thứ cảm xúc bồi hồi kỉ niệm, nhớ nhung về một thời đã qua.
Lâu lắm rồi mới nghe lại bài hát này. Một thời gian trôi qua, qua mau quá. Nhanh như con sóng xô bờ để rồi lại trôi về với biển vậy.
Em cũng thế, cũng vô tình như biển. Cứ vô tư dội sóng trái tim anh rồi lại vô tình quay về nới xa lắm. Nơi đó chỉ có riêng mình em.
Chợt nghe bài hát đấy, anh nhớ em nhiều lắm. Anh nhớ ngày em hát cho anh nghe , lúc đó em hát ngay bên bờ biển, nhớ kỷ niệm ngày ngày cùng em đi dạo biển, nhớ khúc nhạc chờ từ số điện thoại đó. Nhớ...Nhớ nhớ hết tất cả những gì thuộc về em, về những ngày bên em, cùng em bên biển.
Ngày đó, bên em không là phải là biển rộng mà bên em lúc đó có anh, anh luôn cạnh em. Nhưng giờ đây bên em không phải là anh mà lại là biển. Biển quá lớn phải không em. Một khoảng cách vô tận cách xa để em mãi không thấy anh. Em sẽ cố nhìn, nhìn mãi, nhìn mãi nhưng rồi em chỉ thấy quanh em là biển rộng.
Và anh biết sẽ có những nỗi nhớ chẳng thể gọi tên, loay hoay tự hỏi chính mình phải chăng ta đang nhớ? Nhớ những cái nắm tay vội vàng, nhớ ánh mắt lướt nhẹ qua nhau. (NhậtKý).
Cuộc đời vẫn thế, sóng vẫn cứ mãi xô bờ để rồi vỡ tan một cách vô tình, hờ hững. Còn anh vẫn mãi chỉ là hạt cát đón em là sóng đến rồi để rồi vỡ tan.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét