10/7/11

Ngày bực mình

Nhiều cái tức cọng lại thành một cục BỰC. Bực đến khó chịu đôi lúc còn muốn khóc vì tức vì bất lực không biết làm sao cả. Bực vì cảm thấy thất vọng và cảm thấy mình bị lừa gạt đi niềm tin...
- Điện thoại đã đóng tiền thế mà nhà mạng vẫn chặn cuộc gọi đi của mình, gọi điện đên cho người thu cước thì được trả lời là do họ quên báo cước nên thuê bao bị chặn. Bảo họ phải mở máy ngay lập tức thì họ lại có thái độ với mình và họ bảo mai sáng mới mở được. Điên quá đi thôi, không thèm nói tiếp tắt máy luôn. Chờ sáng mai vậy
- Điện thoại cho 2 người 2 ngày rồi, chuông vẫn đổ, máy vẫn thông thế mà không bắt máy. Một người điện vì quan tâm, một người điện vì công việc. Nhưng gọi mãi gọi mãi vấn không bắt máy. Không biết chúng chết hết hay sao mà không bắt máy. Nhưng tức nhất vẫn là điện thoại cho người thứ 2 vì công việc, đã hẹn mà không làm cũng không mở miệng mà nói với mình 1 câu, cứ như thể mồm bị chó gặm mất rồi. Gọi điện thì thấy máy bận, lát gọi lại thì đã khóa máy. Sao nó lại khốn nạn như thế chứ.
- Chiều, bốn chị em trên một chiếc way chiến rủ nhau đi ra biển chơi và tắm sau là ăn và uống . Một người khi tăm lên gia đình gọi về đưa chìa khóa để mở cửa. Lấy xe chạy và hẹn là quay lại luôn. Nhưng chờ 5 phút, 10 phút, 15 phút mãi mà không thấy, gọi điện thì bảo là chờ một lát. Ừh, lại chờ, chờ đến khi thức ăn nguội lạnh vẫn chưa thấy đâu. Gọi lại lần nữa, lần này người bảo mọi người ăn đi và sau đó bắt taxi mà về, chị không xuống đâu.
Trời, lúc đó nghe xong 3 chị em không biết nói gì nữa chỉ biết nhìn nhau, nhìn bàn ăn và nhận cục tức trong lòng.
Đã tức lại còn tức hơn khi gọi taxi mãi không được, trời thì chuẩn bị mưa, gió và lạnh. Bực mình quá trời luôn đấy. Lúc đó chỉ muốn thấy mặt mà chửi cho một trận.
Tưởng ở nhà có chuyện gì, hóa ra là không muốn xuống, ở nhà tắm rửa, xem phim và nghe nhạc. Chủ nghĩa cá nhân
Không thèm nhìn mặt, không thèm nói lấy một lời 3 chị em chúng tôi lủi thủi vào nhà lấy xe ra về.
Đối với tôi chuyện đó được xem như là một hành động thiếu tôn trọng với chúng tôi mà không có một lời giải thích.
Cuộc sống vốn là vậy, có nhiều chuyện ngoài sự tưởng tượng và mong muốn của mình có buồn, có vui, có bực có tức. Nhưng cái bực cái tức sẽ làm con người ta thấy khó chịu và rất là khó chịu.
Một ngày mệt mỏi vì nhiều chuyện, muốn ngủ một giấc cho say để quên hết nhưng không sao ngủ được, cứ nhắm mắt lại thấy, lại nghĩ tới những chuyện bực mình đó. Giờ không biết phải làm sao đây nữa. Nhưng thôi kệ, kể ra đây cho đỡ tức và cho đỡ buồn... Đi xem phim chắc lát là ngủ được thôi. Trông cho trời mau sáng để qua cái ngày này đê mai mình đi làm, để lao vào công việc để rồi sẽ quên hết ngày bực mình này.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét