6/7/11

Thôi nhớ!

Lâu rồi cái cảm giác nhớ nhung vương vấn về bóng hình nào đó dường như dần dần biến mất. Khi trong tôi lúc này dường như không có một chút gì gọi là nỗi nhớ.
Sau một thời gian nghỉ làm, được ngủ không cần biết giờ dậy, không phải lo lắng thứ gì chỉ ăn, ngủ xem phim và lướt web. Hôm nay, đi làm lại cảm thấy thật mệt. Mệt bởi các công việc dồn ứ lại phải giải quyết, mệt bởi bị đảo lộn lịch ngủ, lịch chơi. Và mệt cũng do cái nắng miền trung quê tôi thổi táp vào mặt khi đi về.
Cuộc sống vẫn cứ như dòng sông, vẫn đều đều chảy, và mang theo những hạt phù sa về với biển, còn tôi vẫn vậy. Vẫn cứ mang theo nỗi nhớ đi suốt cuộc hành trình. Nhưng có lẽ nối nhớ về người trong tôi dường như đã đến một giới hạn rồi thì phải để giờ đây tôi đã cho mình thôi nhớ về người.
Một cuộc sống mới, một con người hoàn toàn mới lại bắt đầu hình thành trong tôi. Tôi phải bắt đầu xây dựng một niềm vui mơi và cũng có thể là một nỗi nhớ mới, khi tôi thôi nhớ người.
Thôi mặc kệ vậy, kí ức đôi khi hiện về những phút giây "chợt nhớ" nhưng hãy coi đấy là những kỷ niệm để tôi tự tin để thôi nhớ người
.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét