8/11/11

Khói lam, chiều trở lạnh

Trời cuối thu càng ngày càng lạnh, cái lạnh của tiết trời chuyển mùa và cái lạnh của chính con tim, nơi đã hóa đá từ lâu. Nên đông về trời lạnh tôi lại thấy lạnh thêm.
Dạo bước vội vàng trên con đường đầy gió trong khu phố nhỏ ngập tràn đầy mùi hương hoa sữa nồng nàn xua tan đi cái lạnh giao mùa. Một cái gì đó lại trỗi dậy, chính xác hơn đó lại là những kỉ niệm xưa cũ liên quan đến mùi hương này,cơn gió này và về  cảm giác của một thời đã qua.
Sẽ nhớ, nhớ mãi những hình ảnh đã qua trong đời tôi
Sẽ nhớ, nhớ mãi những người đã đến đã đi qua trong cuộc đời tôi
và...
Sẽ buông, buông ra cho những gì thuộc về nỗi buồn thuộc về quá khứ xa vời bay theo làn gió về tận nơi cuối trời.
Tối hôm nay, tôi gặp một người rất giống cái người làm tôi xao xuyến, làm tôi nhớ và làm tôi yêu. Nhưng tất cả đã là quá khứ và tôi đã chôn chặt vào trong tim thế nhưng sao khi tôi nhìn được hình ảnh đấy tim lại thấy nhói đau. Nỗi nhớ, nỗi buồn lại ùa về.
Tôi thấy nhớ, nhớ thật nhiều một làn "Khói" lan tỏa trong tôi một nỗi nhớ mỗi độ sáng sớm và chiều về...
Khói như gió ngỡ ngàng thổi buốt cõi lòng tôi..........

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét