30/9/11

Nỗi nhớ

Lâu rồi, mới có một ngày nghỉ. Nghỉ trong một ngày mưa. Ngủ thật là đã cái cuộc đời này. Nhưng ngủ lắm rồi cũng chán, lại dậy, kiếm cái gì đó để ăn, tìm cái gì đó để xem để nghe, và lục lại tủ ký ức để tìm nỗi nhớ chôn sâu trong lòng từ lâu.

Cũng đã lâu rồi, tôi xa Hà Nội, giờ không khí lạnh đến, trong lòng lại có một cảm giác nhớ Hà Nội, nhớ cái lạnh đầu mùa nơi đây. Ước được trở lại nơi này để đi trên những con đường đầy gió đầy hương hoa sữa thơm ngát mỗi độ cuối thu đầu đông.
Xa rồi, cái cảm giác được lang thang dưới trời thu Hà Nội trong cái se lạnh đầu đông. Xa rồi cái kỷ niệm ngày nào 2 đứa cùng dạo chơi trên những con phố tràn ngập hương hoa sữa và cũng xa rồi cái ngày em bên tôi mỗi khi gió lạnh về...
Hôm nay, Hà Nội trời trở gió, trở lạnh. Tôi lại trở mình nhớ em, nhớ Hà Nội trong tôi. Và tối nay trên con đường về xa vắng không biết em có còn nhớ tới tôi, một gã khờ đứng đợi chờ em.
Trời lại tiếp tục mưa, những cơn mưa lất phất buồn...
&

Mưa vẫn cứ vô tình làm tôi nhớ mãi, hình ảnh, nụ cười...
Tim tôi ghét mưa, nhưng bàn tay lại hứng lấy, biết đâu rằng ở nơi nào đó, khóe mắt một người đang rơi.
Chiều nay trên phố chợt có cơn mưa bay
Giọt mưa vội vã nhẹ rơi mắt người...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét