20/8/10

20/8

Đến giờ phút này tôi, tôi đã quá mệt mỏi. Nhiều chuyện, nhiều việc cứ đè lên cái đầu chỉ có vài chục ngàn sợi tóc che chắn thôi. Trời ơi, thương cái đầu nhỏ bé của tôi quá đi thôi.
5h30 tôi có mặt tại Hà Nội, Hà Nội vẫn thế, vẫn nhộn nhịp, vẫn hối hả và xen vào đó có chút hơi của mùa thu mà chỉ có riêng Hà Nội mới có.
21h43 có mặt tại bến xe. Tôi lại chuẩn bị rời xa Hà Nội, rời xa thủ đô ngàn năm tuổi để về với quê mẹ thân thương
Buồn, có chút xao xuyến bồi hồi, quyến luyến. Như thể mùa thu Hà Nôi đang níu giữ chân tôi vậy.
Trời lại mưa, mưa tầm, mưa tã. Mưa suốt cả chặng đường tôi đi về. Nhìn ngoài trời mưa tuôn mà sao lòng thấy nhẹ bẫng.
Lần đầu đi phải cái xe giường nằm phải mặc áo mưa để ngủ. Bởi nước mưa đã bon chen vào trong xe làm ướt hết chăn và gối. Hichic. Chẳng qua là do chủ quan nên không mua vé trước. Nên mới phải đi cái xe quái quỷ này. May mà có người để lại vé cho không thì phải đi vé "Luồng" lại còn nhục nhã hơn nữa. Hichic
5h30, trời vẫn mưa, tôi không ở Hà Nội nữa, mà đang ở Diễn Châu. Ôi sao, vừa đặt chân xuống đất mà tôi đã có cảm giác thật bình yên ở nơi đây. Chạy thật nhanh dưới mưa, tôi bước vào phòng mà lòng vui phấp phới.
Đúng là
" Đi khắp bốn phương trời vẫn nhớ tới quê hương"
Và tôi tự hào ôi Quê Hương của tôi, bình dị những chiếc cầu tre, những cánh diều no gió. Thanh mát một đêm trăng khi mờ khi tỏ, dẫu đi xa vẫn thấy hoa trắng rụng sau hè …

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét