30/8/10

Chuyện ở siêu thị 2

Chiều nay trời đã hết mưa. Đã có nắng nhưng trên đôi mắt bà mẹ trẻ lại đẫm ướt. Ướt vì những giọt nước mắt mà chị đã khóc vì đứa con 12 tuổi.
Cha ông ta đã có câu. " Con dại thì cái mang" quả là không sai.
Bố đi biển biền biệt tháng vài tháng mới về một lần, mẹ đi làm từ sáng đến tối mịt mới về. Nhà chỉ còn có hai bà cháu là nhìn thấy mặt nhau thường xuyên. Nhưng bà đã cao tuổi nên cháu thường chỉ lủi thủi chơi mỗi mình.
Nhà hoàn cảnh, khó khăn nên vì vậy bạn bè của em cũng không có nhiều và có thì cũng chỉ là những đứa trẻ xóm chài lưới trong khu làng nhỏ.
Sáng đi học, chiều về tụ tập cùng đám bạn đi chơi tối mịt mới về.
Tuổi thơ cô bé thiệt thòi. Gia đình hoàn cảnh khó khăn lại thiếu thốn về mặt tình cảm của bố và mẹ. Nên việc đi học của em cũng không được để ý và xem trọng cho lắm. Người mẹ chỉ biết là cho em tiền mua vở, mua bút còn sách giáo khoa thì đứa cháu gái con bà chị họ nhường lại, cặp sách thì dùng lại cái túi cũ từ năm ngoái.
Hành trang vào năm học mới của em chỉ có vây. Nhìn bạn bè nào là được bố mẹ đưa lên siêu thi, đưa vào nhà sách mua sắm nào quần, nào áo, nào sách nào vở mà em thấy thèm.
Và chính từ cái thèm, cái thiếu thốn đó mà đã thúc đẩy em làm một việc không nên làm là em đã lấy đồ của siêu thị.
Một cái áo trắng tinh em mặc rất vừa vặn và rất đẹp. Nhưng hành động của em đã làm vấy bẩn chiếc áo. Mà em đâu có ngờ rằng việc em mặc cái áo mới bên trong sau đó mặc cái áo cũ bên ngoài rồi đi ra siêu thị lại bị phát hiện dễ dàng thế. Đúng là em mới 12 tuổi thôi mà, em sao biết hết được công nghệ chống trộm của siêu thị hiện đại thế.

Nhìn cảnh bà mẹ gầy còm đen với những giọt nước mắt khóc cho đứa con dại dột nhìn mà xót xa. Xót cho đứa trẻ đã mất đi tuổi thơ mất đi sự hồn nhiên vui tươi vốn có mà em phải được hưởng.
Tờ giấy trắng tinh bây giờ đã có vết hoen ố. Không biết đến bao giờ em mới thôi cái cảm giác ngày hôm nay. Cái cảm giác mà chỉ có em mới hiểu nó như thế nào, cái cảm giác xấu hổ mà mẹ em phải chịu thay cho em.
Dòng người đi đi về về trong siêu thị mặt mày ai cũng hớn hở vui tươi và nụ cười luôn hiên trên môi. Nhưng trong đám đông đó cái 2 dáng người nhỏ bé, rảo rảo nhanh chân bước đi, mặt cúi gầm xuồng và không nói với nhau một lời. Và...
Những dòng nước mắt vẫn lăn dài trên gò má người mẹ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét