7/10/10

Ngày đen

Sáng Hà Nội trời trong xanh, mây trắng nắng vàng là thế. Thế mà ngỡ tưỡng như vậy là đẹp lắm. Nhưng không đâu. Không đẹp một tẹo nào.
Một ngày thật không còn "mỹ từ" nào đẹp hơn để nói về cái sự đen đủi của tôi ngày hôm nay. Từ thưở cha sanh mẹ đẻ ra tới giờ thì ngày hô nay mới gọi là ngày đại đen.
Đen từ sáng tinh mơ rồi đen kéo theo tới tận chiều "Không biết tối thì như nào đây?". Ôi tôi mệt mỏi quá trời mà còn đau nữa chứ.
Dong xe đi học được một đoạn thì tai hoạ ập tới, một người đàn ông đi con xe "Way chiến" chở ba thùng nước lợn luống ca luống cuống muốn qua đường nhưng không dám qua, quay đầu rồi lại thụt đầu lại vì sợ. Bố khỉ cái ông này. Cũng chính vì cái sợ và lo của ông đấy mà làm tôi bị ngã. Lúc đó trước mắt tôi là một bầu trời đen tối, xe và người như làm xiếc í. Quay một vòng từ trước ra sau xe nằm gọn trên người y như là hai bạn thân vậy. Nhưng mà may, may là cái ông chở nước lợn đấy không bị ngã, chứ mà ông ấy bị ngã thì thôi rồi. Cứ tưởng tượng là thấy ghê. Nếu như ba thùng nước lợn đó đổ lên người thì sẽ ra sao nhỉ???
Dựng được xe lên, kiểm tra hình thể không có vấn đề gì nghiêm trọng.
- Chân đi giày nên không sao mà chỉ có đôi giày "Xịn" bị rách.
- Đầu gối bị trầy da một vai miếng nho nhỏ, đủ làm tôi đau vài ngày.
- Tiếc là cái quần vừa mới mua vốn đã rách nay lại càng rách hơn.
- Đôi bàn tay bị xước nhẹ, máu chảy nhỏ giọt thôi nên không sao.
- Chỉ có đôi cánh tay bên trái bị nặng nhất là do tiếp xúc với đất nhanh và mạnh nên ảnh hưởng vào bên trong và bỏ qua bên ngoài. Đến giờ này nó vẫn tiếp tục hành hạ tôi. vẫn đau và nhức nhối.
Xong đâu vào đấy, lại tiếp tục hành trình buổi sáng trên con đường đến trường với tấm thân đau nhức nhối và vận xui đang rình rập từ trưa cho đến buổi tối.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét