19/9/09

A month !

Một tháng, là thời gian tôi gặp em. Một tháng là một khoảng thời gian không ngắn nhưng cũng không quá dài để chúng tôi nhận tình cảm mà mình giành cho đối phương. Tuy nhiên trong vòng một tháng đấy tôi đã có những phút giây cảm thấy rất hạnh phúc, cho dù nó chỉ rất ngắn ngủi.
Chúng tôi đã gặp nhau trong một chuyến du lịch ngắn ngày tại Sapa. Cuộc gặp nhau và trò chuyện giữa chúng tôi rất là bất ngờ và cũng thật là tình cờ. Cả hai chúng tôi không ai nghĩ được rằng sau kỳ nghỉ đó, chúng tôi sẽ là tình nhân của nhau.
Phải chăng đó là cái duyên của chúng tôi ? Chính cái duyên đó đã đưa chúng tôi lại với nhau và cũng chính cái duyên đó lại đẩy chúng tôi xa nhau hơn sau một tháng gặp nhau.
Thật không hiểu được tại sao nữa.
Dù không muốn như thế, nhưng tôi tôn trọng quyết định của em. Nhưng có một điều mà tôi đã kịp nhận ra trong một tháng ngắn ngủi đó là tôi đã yêu em mất rồi. Và tôi sẽ không cố níu giữ em, nếu như em không muốn, vì chỉ như thế tôi và em và cả 2 chúng ta mới có được hạnh phúc.
Nói thế thôi, chứ tôi vẫn luôn chờ em. Trái tim tôi luôn có chỗ cho em bước vào để làm ấm lên con tim của mình. Anh sẽ chờ em.
Một tháng đã qua mà nói chính xác hơn là 4 tuần rồi, 4tuần đã xảy ra bao nhiêu chuyện, vui có, buồn có, hạnh phúc có và có cả những giọt nước mắt nữa.
Ngày hôm nay, tôi không buồn,không vui, cũng không nhộn nhịp mà tôi lại rất bình lặng. Sáng hôm nay tôi đã đi lên thăm chùa Trấn Quốc, đến trưa mới về. Không hiểu tại sao nữa. Tự dưng thấy mình cần thanh thản thế, nên đi thế thôi hay cũng là hôm nay ngày mùng 1 đầu tháng nên lên chùa thắp hương cầu bình an, tài lộc may mắn...vậy. Hjhj.
Tối nay, có người mời đi xem ca nhạc, thực tình tôi rất thích nhưng mà tôi lại không đi. Không đi tôi cũng không hiểu tại sao mình lại không đi nữa, không có lý do nào rõ ràng cả, chỉ tại tôi không muốn đi thế thôi. Hixhix.
Trưa nay, tôi ngủ thật là ngon, ngủ từ 12h đến tận 16h30 mới dậy xem phim. Một ngày không điện thoại được với em cũng thấy nhớ nhung. Nhưng cũng là bình thường thôi mà. Nhớ thì nhớ thế thôi. Biết làm sao được.
Sau một tháng, tôi vẫn là tôi, còn em thì vẫn là em, không ai thay đổi. Duy chỉ có tình cảm của tôi là hình như có đổi thay thì phải, tôi đã biết yêu, biết chờ đợi, biết cảm thông chia sẽ vơi người khác. Cái mà trước kia tôi đã không có, không bao giờ làm cả. Phải chăng đấy là tình yêu đã thay đổi tôi như vậy.
Nhưng tôi là tôi. Là một thằng đàn ông, tôi sẽ không bỏ cuộc, mà thay vào đó tôi sẽ chờ em, chờ và mãi chờ em. Có lẽ do đó là tính cách của tôi rồi thì phải, không bỏ cuộc giữa chừng.
Em yêu! Nơi đây anh vẫn chờ, chờ em bước vào con tim của anh để anh được sưởi ấm cho con tim của em. Anh sẽ chờ một tháng, hai tháng... Một năm hai năm hay lâu hơn nữa anh vẫn chờ, vãn chờ em. Em nhớ nhé. Nơi đây có một người ... luôn chờ em.
252513235.
Đừng ngại, hãy gọi cho anh lúc nào em thấy buồn, cảm thấy bực mình em nhé. Đừng để trong lòng làm gì cho mệt người.
Anh sẽ cố gắng học tập và thi thật tốt, cố gắng sẽ làm thật tốt mọi việc, để cho nguôi nỗi nhớ.Hjxhix.
Một tháng đã trôi, chuyện tình đôi ta cũng đã trôi theo năm tháng. Anh mong chúng ta sẽ có ngày làm lại từ đầu em nhé.Anh vẫn chờ và mãi yêu em.
Yêu là sự chờ đợi! Sự chờ đợi đó không có sự mệt mỏi mà chỉ có sự hi vọng mà thôi.
Điều thú vị nhất tạo nên cuộc sống chính là chúng ta không thể đoán trước được tương lai vì thế ta không thể khẳng định được rằng sự chờ đợi này của ta là vô ích hay là một phép màu. Nhưng có một điều tôi muốn nói, đó là… sống là biết chậm, biết chờ nhưng phải biết chạy!

Green Rose!
.Z.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét