16/9/09

Ca Fe một mình !


Sáng nay là lần đầu tiên trong đời tôi ngồi nhâm nhi một ly cà phê tại Hà Nội. Tôi nói thế bởi tôi là người vào quán cà phê nhưng không bao giờ gọi cà phê cả. Hihi. Nhưng hôm nay lại khác, tôi đã gọi một ly cà phê đen, sau đó lại đòi thêm một ít sữa vì nó quá đắng, tôi không uống được.
Ngồi một mình, uống một ly cà phê đen + 1 ít sữa, thêm tách trà đá và ngắm đường phố. Trong tôi như trút bỏ được hết mọi muộn phiền trong cuộc sống.
Thật kỳ lạ, tôi cũng không hiểu tại sao trong mình lại có cảm giác bình yên, thoải mái, nhẹ nhàng khi ngắm nhìn mọi thứ xung quanh nhìn từ gánh hàng hoa đang dạo bán, từ chậu than nướng thịt rực đỏ thi thoảng lại bốc khói nghi ngút, nhìn cảnh đường phố, cảnh dòng người hối hả, cảnh học sinh tới trường... Có lẽ tất cả những cảnh, những âm thanh cuộc sống mà tôi đã được nhìn, được thấy và được nghe đã cho tôi cái cảm giác ấy.
Đã lâu rồi cảm giác ấy mới trở lại với tôi. Thật là hay. Haha. Chắc là mình sẽ phải đi và uống Càphê sáng thường xuyên hơn mới được.
Những lúc buồn mà ngồi nhâm nhi ly Càphê, ngắm nhìn cuộc sống qua mọi giác quan thì bạn sẽ cảm thấy nhẹ nhàng và dễ chịu hơn đấy. Bạn hãy xem lúc ngồi Càphê đấy là khoảng lặng của cuộc sống nhé.
Đến với Càphê, những lo âu đời thường, sự vội vàng theo dòng chảy cuộc sống dường mất đi, để con người tìm về với chính bản ngã mình, trầm ngâm thư thái. Uống Càphê dường như nó đã trở thành văn hóa cuộc sống, văn hóa Càphê cũng giúp con người năng động hơn, hiện đại hơn, nhưng một mặt khác đem lại sự thư giãn sau những phút giây mệt nhoài đời thường. Nó tạo cho ta sự hòa nhập nhanh hơn, cho ta phút giây sống chậm hơn, nhưng không dừng lại.
Và ngồi ngẫm nghĩ rồi cho rằng:
"Miễn sao trong lòng mình còn một khoảng trời mở, một cánh cửa mở là sống được"
Thế là đủ...!

.Z.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét