4/12/09

Rồi mai thức giấc

Yêu là chết trong lòng một ít
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu
Tình yêu là vậy ư? là nước mắt? là đau khổ? không phải thế, nhưng tình yêu giống như 1 đôi dép một ai đó đã từng nói vậy, đừng bao giờ đánh mất 1 trong 2 chiếc bởi vì như thế dép sẽ không còn thành đôi nữa và khi bước bạn sẽ bị hụt chân. Chính vì thế mà khi một chiếc dép bỗng dưng biến mất thì bạn sẽ cảm thấy rất buồn và hụt hẫng, tình yêu cũng vậy khi một trong hai người ra đi, để lại người kia một mình thì cả hai người đều có cảm giác trống trải, bâng khuâng và kèm theo đó là nỗi buồn man mác như giống như khi bạn vừa tỉnh dậy nhưng ... người yêu của tôi đâu mất rồi? Từ đó để lại cho người ở lại nỗi nhớ nỗi, cồn cào, đau xé tưởng chừng vỡ ào ra. Và giờ đây ở nơi đó chỉ còn...
Nơi ấy từng in dấu chân
Có mấy lần trên phố quen
Em đến và mang phút giây diệu kỳ
Ấm êm những ngày qua
Tôi đã được trông thấy em
Tôi đã được hôn tóc em
Nhưng chỉ là trong giấc mơ êm đềm
Đã tan trước bình minh.

Giờ đây tôi hát cùng cơn gió mát
Gió theo trái tim xa xôi
Biết em đi rồi, rất xa xa vời
Mới hay tôi vẫn còn mơ
Rồi mai thức giấc chợt em đi mất
Nhớ nhung còn trong câu hát
Dáng em bên thềm, thoáng qua êm đềm
Dẫu sao trong mơ vẫn còn em


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét