13/6/11

Ghi '

Mượn bức ảnh của bác Lelai, cũng bởi thấy nó đẹp, thấy nó buồn và cũng thấy nó giống mình. Cũng đôi lúc cảm thấy chợt nhớ.
" Đôi lúc chợt nhớ rồi chợt quên thoáng qua trong đời".
Lại là nhớ và nhung, cái vấn đề luôn làm con người ta cảm thấy thêm yêu cuộc sống. Đôi khi tự hỏi tại sao mình lại nhớ, nhưng cũng có lúc giật mình. Mình nhớ đến ai vậy, nhớ vậy có sao không. Hay là mình đã yêu rồi...
Hôm nay không hiểu sao khó ngủ quá trời. Khó ngủ đến mức khó hiều. 1h sáng rồi mà đôi mắt vẫn cứ tỉnh như sáo sậu vậy.
Không ngủ được lại lang thang trên mạng, thấy vẫn online đó, vẫn còn có đó, vẫn đang rất gần đó nhưng sao lại xa vời quá vậy.
Xa để đem lại cho tôi cái cảm giác Chợt nhớ chăng. Hay xa cũng đem lại cho tôi cảm giác buồn àh. Hay xa cũng làm cho tôi cảm nhận thấy khác và cũng có thể xa là để cho tôi biết mình đã sai.
Khó ngủ, lại càng khó hơn...
Không biết làm gì lại lướt web và... ngủ lúc nào không hay. Chỉ biết sáng dậy trong người có một cảm giác khác. Cảm giác như muốn ốm. Cảm giác như vừa trải qua một cuộc nhậu say xỉn để rồi khi tỉnh dậy trong người rất khó chịu, lồng ngực như có lửa đốt.
Mệt...
Nhưng phải cố gắng thôi. Cuộc sống vẫn tiếp tục và quân sự vẫn phải đi tập do mấy ông thầy ghê quá.
Chiều về lượn xem đôi giày, cái máy ảnh định mua. Rồi mua được đôi giày mới thế là hết mệt. Uống 2 gói trà đào thế là khỏe thôi.
Đơn giản chỉ thế thôi. Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua...Dù có thế nào đi nữa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét