23/6/11

Nổi gió nổi mưa nổi nhớ

Gió
Ào ào thổi, rít liên hồi. Cây nghiêng, cây đổ bụi mù trời đen kịt. Lác đác có đôi hạt mưa.
Chiều nay, trời bỗng nổi gió trong tiết trời nắng bức. Nóng kinh khủng nhưng lại dịu ngay khi mưa đến.
Mưa đến như mang đến cho đời một sức sống mơi dẫu nó có hơi lộn xộn và mau lẹ. Thế nhưng chỉ cần một cơn mưa nhỏ cũng đủ làm ta thấy bồi hồi.
Hà Nội thì có những chiều mưa dài lê thê dai dẳng khi bước vào chớm thu. Sài Gòn chào hạ với những cơn mưa bất tử vội ập dến rồi lại tạnh mau. Mỗi nơi có một kiểu mưa đặc trưng riêng của từng vùng. lạ thật đấy.
Ước. Bây giờ được ở Hà Nội lang thang trên những con phố dài với nỗi nhớ miên man.
Ước. Bây giờ được ở Sài Gòn để nhanh nhanh tìm chỗ trú ẩn khi mưa bất tử ập đến. Mệt nhưng mà cảm thấy thật thú vị.
Nhưng đấy là những giấc mơ hiện về khi tôi đang đối mặt với một trận mưa lớn với gió giật liên hồi. Mạnh mẽ dữ dội và đôi lúc cũng thấy dịu êm.
Mưa sao to quá. Mạnh quá và mát quá. Ngồi trong phòng nhìn qua ô cửa kính những tia nước cứ thế tuôn trào xuống đường, đập vào khung của sổ, ô cửa kính nơi tôi ngồi. Mưa thật tinh khiết.
Mấy ngày nay. Công việc nhiều kinh khủng do dồn đọng của 20 ngày tôi nghỉ làm. Việc nhiều kèm nắng nóng đôi lúc cảm thấy mệt mỏi, chán chường nhưng cơn mưa chiều nay dường như đem lại sức sống cho tôi.
Việc nhiều, cũng tốt. Nó làm tôi lao vào công việc của mình một cách say sưa, để từ đó làm tôi quên đi bao nỗi buồn chất chứa bấy lâu. Lao vào công tôi như quên đi được nỗi nhớ.
Nhưng...
Đêm về khi căn phòng nhỏ bé chỉ còn lại tôi với chiếc máy tính thì bao nỗi nhớ cứ dâng trào. Cảm thấy nhớ, thấy thương, thấy buồn và cũng thấy tủi.
Trời vẫn tiếp tục mưa. Gió vẫn cứ thổi. Còn tôi vẫn ngồi đây nhìn mưa với nỗi nhớ đong đầy. Cho dù nỗi nhớ đó chỉ là vô định, vô danh và vô thực.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét