2/6/11

!!!

Đang liu thiu ngủ, bỗng giật mình tỉnh giấc. Một giấc mơ lạ kỳ vừa sợ vừa thích vừa buồn vừa vui. Lâu rồi tôi mới có giấc mơ như thế này, giấc mơ có thể đánh thức mình dậy được.
Một cảm giác lạ thường sau cơn mơ đó. Không tả được. Cảm giác đó giống như mình vừa mất đi một cái gì đó nhưng rồi mình lại gặp được nó trên đường vây. Tuy nhiên mình chỉ đứng xa để ngắm thôi để rồi vật đó lại xa dần.
Tôi có thói quen, đi ngủ không bao giờ tắt máy tính, máy tính thường được hoạt động hết công suất. Lâu rồi thành quen. Trước lúc ngủ là phải nghe nhạc. Tối hôm qua mình nghe bài sắc màu của Trần Tiến. Đúng lúc giật mình tỉnh dậy, bất chợt nghe câu hát
....Một đêm nhớ nhớ, nhớ ra mình một mình
Một đêm nhớ nhớ ra mình đã ở đâu đây...
Ngồi nghe lại sao mà thấy buồn khi nghĩ về mình vẫn một mình, vẫn xa cách như ngày nào. Nghe bài này lúc nửa đêm sao mà buồn thúi ruột thế không biết. Buồn vì mình đã nhớ, nhớ ra mình môtj mình. Buồn vì mình đã lại nhớ người. Người mà ta đã cố xem như vô hình. Ta lại nhớ nhớ tất cả về những gì đã qua. Trong giây lát ngắn ngủi đấy, ký ức ngày xưa bỗng chốc hiện về. Về với nỗi buồn.
Trong đêm tối, tôi khép lại một nỗi nhớ không tên, khép lại nỗi buồn tê tái và tôi khép lại ... để tự hỏi rằng phải chăng mình hết yêu!
...Một đêm trong đêm thâu, một vầng sáng chói lóa
Một đêm nhớ nhớ ra ta vô hình.

2 nhận xét: