18/6/11

Xong

Hai mươi ngày mệt nhoài, căng thẳng và lo lắng thế là hết. Một khoảng thời gian ăn không ngon ngủ không yên thế cũng biến mất.
Chiều nay,Tôi đã tổng kết hết tất thảy những môn của kỳ cuối cùng tuy vất vả nhưng cũng xong.
Thời gian nhanh thật đấy. Mới ngày nào đấy còn đang thức thâu đêm để đăng ký lịch học thế mà
giờ đã thi xong. Xong tất cả, tôi chuẩn bị đi thực tập.
Cuộc hành trình trở về với công việc của tôi lại bắt đầu. Lên xe lúc trời nhá nhem tối và về đến phòng khi trời gần sáng. Một hành trình thầm lặng trong đêm tối. Để rồi sáng mai đây tôi có mặt tại công ty với một phong thái lịch lãm nhất.
Tôi trở lại Hà Nội và ở lại đấy hai mươi ngày sau một thời gian xa vắng. Giờ lại chuẩn bị rời xa nơi đây. Bỗng sao thấy một, một nỗi buồn man mác, nỗi buồn vô định.
Tôi buồn. Phải chăng tôi đang thấy nhớ, nhớ con người nơi đây, tiết trời nơi đây và nhớ tất cả những gì thuộc về nơi đây, thuộc về Hà Nội.
Cuộc sống luôn là những hành trình dài dường như là vô tận. Cuộc hành trình này xong lại tiếp tục một cuộc hành trình khác. Cứ thế, cứ thế thúc đẩy con người ta tiến lên để rồi vươn tới một cuộc sống tươi đẹp.
Xa và nhớ nhưng rồi sẽ qua...Giờ đây trên con đường chỉ một mình, mình phải cố gắng vượt qua những nỗi buồn và sự nhung nhớ này.
Xong hết một mùa thi, một mùa nắng. Tôi sẽ lại nhớ...Nhớ về một ai đó đang nhìn tôi ở nơi rất xa......

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét