7/6/11

Mưa chiều

Hà Nội chiều mưa
Cơn mưa đầu hạ dấm dẳng đến ào ạt và lại đi bất chợt. Vội tạnh, chỉ để lại cái ngẩn ngơ của một ai đó thôi.
Chợt nhớ
Nhớ cái bóng dáng nhỏ bé đã cùng tôi đi trên đường khi cơn mưa ập tới. Nhớ, nhớ người đã xa tôi khi trời không có mưa. Nhớ những thứ liên quan tới mưa và cũng không liên quan tới mưa.
Trong cơn mưa tự nhiên bao nỗi nhớ ập đến rồi lại vụt đi. Để lại tôi trên con đường đầy nước với nỗi nhớ vô bờ.
Mưa mỗi lúc một dày thêm, từng cơn từng cơn cứ ào ào trút xuống lòng đường như thể muốn gột rửa tất cả để rồi quên đi bao muộn phiền trong cuộc sống.
Đi dưới mưa tuy lạnh, tuy đau nhưng thấy thoải mái, dường như chỉ chợt nhớ rồi lại chợt quên tất cả để lại cảm giác dễ chịu thư thái như chưa xảy ra chuyện gì. Một cảm gíac hưng phấn mới lạ khi đi dưới mưa.
Tôi kết thúc cuộc hành trình dưới mưa khi chạm phải nỗi nhớ không tên và cũng là lúc ông trời khép lại cơn mưa nhạt nhoà trong đêm tối....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét