Anh sẽ là dòng sông, để em là biển rộng. Anh sẽ là gió lộng, để em là mây bay. Anh sẽ là nắng mai, để em là hoa đỏ. Anh sẽ là Lối Nhỏ, để em bước vào đời.......
31/10/09
Halloween
26/10/09
Yêu thương mong manh
Phải chăng tôi đang nhớ em, em là người con gái tôi mới quen . Em không phải là xinh lắm nhưng em đã để lại cho tôi bao nhiêu ấn tượng. Làm cho tôi không thể quên được, dù nhiều lúc muốn quên đi. Người Việt ta vẫn có câu " Dẫu biết rằng cố quên là sẽ nhớ, nên dặn lòng cố nhớ để mà quên" tuy nhiên cố nhớ là điều tôi không thể làm được bởi em đã luôn trong tôi, luôn hiện hữu trong tôi.
Có nhiều lúc cảm thấy tôi và em là sự cận kề của đôi lứa không cần bằng lời, chỉ từ những ánh mắt sẽ hiểu và càng thêm gắn bó. Nhưng khi đã "nhìn nhau lần nữa" để "ngọt ngào vẫn mãi trong nhau" .. sẽ thấy chút bâng khuâng rất nhẹ, và dường như chỉ là từ một phía, yêu thương đã dần nhạt phai ..
Bàn tay vẫn tìm nhau trìu mến
Và ta sẽ mãi yêu cho dẫu mai đây về đâu.
22/10/09
Đi tiếp hay dừng lại !!!
Thật sự đã nhiều lúc mình cảm thấy nên dừng lại, nhưng đấy mới chỉ là suy nghĩ của mình chứ nó chưa thành hiện thực bởi ngay sau suy nghĩ đó là một suy nghĩ khác, nó xuất hiện dường như song songvới suy nghĩ đấy và chi phối suy nghĩ đó của mình làm cho mình phải đấu tranh tư tưởng rất lớn. Nhưng cuộc đấu tranh đó của mình vẫn chưa kết thúc, vẫn chưa biết suy nghĩ nào sẽ chiến thắng, suy nghĩ đầu là dừng lại sẽ chiến thắng hay suy nghĩ đi tiếp xuất hiện sau sẽ chiến thắng.
Dừng lại và đi tiếp là cụm từ mà mình đang đặt dấu hỏi cho nó. Dừng lại , đúng vậy nhiều lúc mình đã định dừng nhưng khi mình chuẩn bị thực hiện thì mình lại không thể làm được, khó lắm, mình không thể dừng lại,nó như là một phần trong mình rồi. Nhưng nếu đi tiếp mình lại cảm thấy có một cái gì đó mơ hồ lắm, mình sợ... sợ cái cảm giác mà mình đã dừng lại trước kia. Mình không biết phải làm sao bây giờ.
Vậy đối với tâm trạng, cảm giác như vậy mình phải làm sao, hay là không làm gì cả, không hi vọng, không mong chờ và cứ để cho mọi việc diễn ra như vốn có của nó là thuận theo tự nhiên.
Ùh. Thì không biết nên dừng lại hay đi tiếp, mình vẫn cứ để mặc nó, vẫn cứ sống bình thường với nó, cứ để thời gian cho mình câu trả lời vậy. Thời gian sẽ nói lên tất cả, sẽ cho mình biết là nên đi tiếp hay dừng lại.
Đi học về viết tiếp, phần trên viết trước lúc đi học.
Em àh!
Chiều tối nay, ngồi trong lớp mùi hoa sữa cứ phảng phất tỏa hương ngào ngạt. Anh ngồi gần cửa sổ nên cảm nhận được mùi hương này rất là rõ. Trên đường về, suốt dọc đường Trường Chinh mùi hoa sữa đó cứ theo anh đi đến khắp nơi. Anh biết em bị dị ứng với mùi hoa sữa và có thể nói là em rất ghét mùi của loài hoa này. Đôi lúc anh cũng rất ghét mùi hương ấy, nó gắn liền với một kỷ niệm buồn của anh. Anh ghét nó. Tuy nhiên, lại có những lúc anh lại thấy thương cái mùi hoa ấy. Thương ở đây có nghĩa là thích đấy em, nó làm anh cảm thấy nhẹ nhành, dễ chụi. Cái mùi hương thơm nồng ngào ngạt ấy cứ theo ta đi khắp nơi.
Thực sự hôm nay anh rất đau đầu và rất mệt đã thế cái mùi hoa sữa cứ quanh quẩn tỏa hương xung quanh anh nữa chứ làm cho anh cảm thấy rất mệt. Nhưng trong lúc ấy, chính cái mùi hương ấy đã làm cho anh nhớ em. Lạ kỳ, anh cũng không hiểu được tại sao nữa. Trên đường về đi qua con phố trồng toàn hoa sữa bao nhiêu hồi ức về em lại hiện ra trong anh, hiện lên một cách rất tự nhiên và bất ngờ, ngay cả chính anh cũng không tượng tượng nổi. Anh nhớ em. Chính cái mùi hương ấy đã làm thức tỉnh con người anh, giúp anh có can đảm để đi tiếp em àh. Bây giờ thì anh đã biết mình cần phải làm gì rồi.
18/10/09
Yêu thương Online
Tôi đã luôn luôn cảm thấy rằng từ "bố dượng" hay "mẹ kế" la những nhãn mác mà chúng ta gắn vào cho người đàn ông hay một người phụ nữ bước vào một gia đình mà họ không thuộc về, vì lý do duy nhất à phải có từ gì đó để gọi họ mà thôi. Chứ từ "bố" hay từ "mẹ" không thực sự đúng ở đây. Ít nhất đó là điều tôi cảm thấy khi một người mẹ kế bước vào gia đình chúng tôi - một gia đình có bố tôi và bốn chị em tôi. Khi mẹ kế xuất hiện, những đứa em tôi còn nhỏ nên chúng dễ dàng quen với sự có mặt của bà và coi bà như một thành viên thực sự trong gia đình. Riêng tôi thì không. Bởi lúc đó tôi đã 14 tuổi và có những hiểu biết nhất định, những suy nghĩ riêng của mình. "Mẹ kế" không bao giờ có thể là mẹ mình được! Mẹ thật của tôi đã mất từ hồi tôi 8 tuổi và bây giờ tôi không có người mẹ nào nữa! Tuy nhiên, vì mẹ kế đối xử với chúng tôi cũng khá tốt nên chẳng có lý do gì để chúng tôi chống đối lại bà. Chúng tôi (tức là cả tôi và mẹ kế, tôi cảm thấy vậy) cùng học cách tự điều chỉnh và thích nghi để có cuộc sống thoải mái. Chúng tôi đã có những kỳ đi nghỉ cùng nhau, những bữa ăn gia đình, cùng xem TV, cùng chơi bóng rổ. Tuy nhiên, tôi vẫn có cảm giác mẹ kế giống như một người ngoài cuộc xâm phạm vào lãnh thổ của một quốc gia khác. Có đường ranh giới rất rõ ràng mà tôi, hoặc mẹ kế không thể vượt qua. Tôi biết mẹ kế cũng cảm thấy vậy, ít nhất là trong mối quan hệ với tôi, vì bà còn dè dặt hơn khi đối xử với tôi. Còn ba đứa em tôi - những đứa trẻ lớn lên khi mẹ kế đã xuất hiện trong gia đình - thì tôi thấy mẹ kế chăm sóc không khác gì con ruột. Tuy nhiên, vì mẹ kế không có con đẻ nên bà không bao giờ hiểu được mối dây đặc biệt tồn tại giữa cha mẹ ruột và con cái đâu! Khi học song trung học, tôi quyết định đăng ký vào một trường Đại học xa nhà. Tôi muốn sống độc lập, vì từ nhỏ vốn là một đứa trẻ như thế. Ngoài ra, tôi muốn để mẹ kế có thể cảm thấy tự nhiên hơn - khi không có tôi ở nhà. Việc tôi đi học xa nhà như một thông báo có sức công phá mạnh mẽ với bố tôi. Bố buồn kinh khủng . Để đảm bảo vẫn giữ liên lạc hàng ngày với bố, tôi lập một E-mail và đăng ký cho bố một Nickname vào dịch vụ chát mà tôi thường dùng. Thật cũng hơi mỉa mai một chút vì công cụ liên lạc hiện đại này lại cũng là một công cụ mang tính thay thế rất cao. Tính thay thế tức là nó khiến tôi cảm thấy ít cần gọi điện về nhà hơn - và tức là, thực ra, tôi và bố lại ít có dịp nói chuyện thực sự với nhau hơn. Tôi không muốn phải gọi điện về nhà và [biết đâu] mẹ kế lại bắt máy, và tôi không biết nói gì với bà, và tôi sẽ phải bảo: "Cho con gặp bố", thì không hay lắm. Cho nên thay vì gọi điện, tôi thường gửi E-mail, tiêu đề bao giờ cũng là " Gửi bố", để mẹ kế nếu có dùng máy tính thì cũng biết ngay rằng E-mail đó không phải dành co bà. Tôi không biết mỗi khi nhìn thấy một E-mail như thế hì mẹ kế có cảm thấy buồn không, nhưng tôi cũng không quan tâm lắm. Và dù sao, cũng thỉnh thoảng tôi mới gửi E-mail, còn lại, bố cũng hay online vào buổi tối khuya và tôi có thể nói chuyện tâm sự với ông. Cũng một buổi tối muộn, tôi đang ngồi online thì một "Instant message" xuất hiện trên màn hình. Đó là bố tôi, cũng đang thực khuya hơn tôi vì nơi bố tôi ở muộn hơn chỗ tôi một múi giờ. Như mọi khi, tôi kể với bố mọi chuyện thứ chuyện về trường lớp. Bố lại cho tôi những lời khuyên sáng suốt. Ngay cả những câu chuyện kể từ những lần online trước bố cũng nhớ rõ, nhắc lại và đưa ra giải pháp cho tôi. Bố cũng hỏi tôi về tỷ số trận bóng rổ mà tôi kể đã cách đây từ hai tuần trước nhưng hôm nay mới thi đấu, về buổi dạ hội khiêu vũ sẽ tổ chức tuần sau, về bài tập lịch sử mà tôi đang phải làm ... Bố không bao giờ quên những chuyện tôi đã nói. Cuối cùng, tôi nói với bố rằng đã khuya rồi và tôi cần đi ngủ. Message của bố đáp lại như mọi khi: " Được rồi con yêu, hẹn gặp con sau nhé. Đừng thức quá khuya. Yêu con". Khi đọc xong message này, tôi bất giác mỉm cười. Tôi nhận ra rằng đó là điều mà mẹ kế tôi không bao giờ xenvòa được - tình cảm đặc biệt của những người trong gia đình thực sự. Mẹ kế và tôi tuy có mối quan hệ tốt nhưng chưa nói với nhau những lời yêu thương như vậy. Tôi nhanh chóng gõ lại một message trả lời bố: " Chúc bố ngủ ngon, khi đi làm bố nhớ mặc ấm vào nhé. Con yêu bố". Tôi lại nghĩ đến " Vòng tròn gia đình" với đường biên giới mà người ngoài không xâm phạm được - mà không biết rằng đó là lần cuối cùnh ý nghĩ này có thể len lỏi vào đầu tôi. Bởi vì ngay khi tôi định nhấn tắt cửa sổ màn hình, thì lại thêm một message của "bố": "Mẹ sẽ nhớ nhắc nhở bố như vậy. Yêu con". Lẽ ra tôi cần nhận ra từ lâu rằng bố tôi hiếm khi thức khuya được như tôi để nói chuyện online, vì bố tôi phải làm từ rất sớm... Tôi tắt máy tính và cảm thấy mắt mình hơi nhòe đi. Ngày mai tôi sẽ gọi điện về nhà, cho mẹ của tôi.
P/s: Coppy
15/10/09
12/10/09
You Are Not Alone
Another day has gone
I'm still all alone
How could this be
You're not here with me
You never said goodbye
Someone tell me why
Did you have to go
And leave my world so cold
Everyday I sit and ask myself
How did love slip away
Something whispers in my ear and says
That you are not alone
For I am here with you
Though you're far away
I am here to stay
But you are not alone
For I am here with you
Though we're far apart
You're always in my heart
But you are not alone
'Lone, 'lone
Why, 'lone
Just the other night
I thought I heard you cry
Asking me to come
And hold you in my arms
I can hear your prayers
Your burdens I will bear
But first I need your hand
Then forever can begin
Everyday I sit and ask myself
How did love slip away
Something whispers in my ear and says
That you are not alone
For I am here with you
Though you're far away
I am here to stay
For you are not alone
For I am here with you
Though we're far apart
You're always in my heart
For you are not alone
Whisper three words and I'll come runnin'
And girl you know that I'll be there
I'll be there
You are not alone
For I am here with you
Though you're far away
I am here to stay
For you are not alone
For I am here with you
Though we're far apart
You're always in my heart
For you are not alone
For I am here with you
Though you're far away
I am here to stay
For you are not alone
For I am here with you
Though we're far apart
You're always in my heart
For you are not alone...
You Are Not Alone
11/10/09
Đứa bé đến từ thiên đường !
Ảnh trong bài chỉ mang tính minh họa.
6/10/09
Sóng
Sóng
Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ
Sóng không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể
---
Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau vẫn thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ
---
Trước muôn trùng sóng bể
Em nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biển lớn
Từ nơi nào sóng lên
---
Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu
Em cũng không biết được
Khi nào ta yêu nhau
---
Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến - Anh
Cả trong mơ còn thức
---
Dẫu xuôi về phương Bắc
Dẫu ngược về phương Nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh một phương
---
Dẫu xuôi về phương Bắc
Dẫu ngược về phương Nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh một phương
---
Ở ngoài kia đại dương
Trăm ngàn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn ngàn cách trở
---
Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa
---
Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biến lớn tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ.
******
Sóng dạt dào ôm bờ cát trưa.
4/10/09
.........
Học hành, ôn thi vất vả mấy năm trời cuối cùng chỉ đợi đến ngày mai thôi. Ngày thi tốt nghiệp. Không biết mai mấy ông bà giáo giám thị trông thi có kinh khủng không nhỉ. Lo quá đi thôi, mà toàn là môn lý thuyết, dài ơi là dài, khó thuộc lắm í. Cứ nghĩ đến mà thấy ớn.
Nhưng cái gì rồi cũng phải đến và kết thúc thôi. Mong sao cho nó qua nhanh, trôi qua một cách nhẹ nhàng.
Giờ chỉ chờ đến sáng mai thôi. Hồi hộp đến từng phút giây mất thôi. Có lẽ phải nghe nhạc để cho thư giãn đầu óc, làm cho nó tinh thông, sáng sủa để mai làm bài cho được tốt. Hjhj.
Tự động viên an ủi mình vậy. Chúc mày ngày mai thi tốt, gặp nhiều may mắn. Nhân đây cũng chúc mọi người đi thi như mình làm bài tốt và gặp nhiều điều hên bớt đi điều xui xẻo. Thế nhé. Gửi mọi người đôi bài hát " Niềm tin chiến thắng" và " Đường đến ngày vinh quang " để mọi người thư giãn nhé. Chúc thành công. Cố lên Mày nhé. Tao tin mày sẽ làm được. Haha...ha..haha. Cười cái cho nó sảng khoái.
3/10/09
2/10/09
Xóm vắng
Trung thu năm nay tôi không ề được, nhìn mọi ngươi về tôi lại có cảm giác như năm trước, lúc cũng đang học năm thứ 2 ở trường, lúc ấy cứ mong cho đến trung thu để "Trốn" về với U. Cảm giác nhớ nhà, nhớ mọi người trong nhà, nhớ cô em gái bé bỏng của tôi, trung thu năm nào anh cũng chở đi mua đèn và mua bánh. Năm nay anh không ở nhà, không biết bố hay mẹ đưa em đi mua đèn nhỉ?
Nhớ mọi người quá đi thôi.
Xóm trọ chỉ có 3 người thôi, buồn lắm. Cứ tưởng là trung thu năm nay cả xóm sẽ ở lại đi chơi, ai ngờ nhà trường lại cho nghỉ thứ 7, chủ nhật rồi còn + thêm cả thứ 2 và thứ 3 nữa nên chúng nó kéo nhau về hết. Thế là mọi kế hoạch trong tuần đều bị thất bại hết cả.
Xóm vắng hoe, buồn như con chuồn chuồn. Biết làm sao bây giờ, có lẽ phải đóng cửa đi ngủ sớm chăng, hay là đi chơi đâu đó cho đến khuya mới về hay là ở nhà học bài vây (ngoan quá đi thôi...Hjhj). Nói vậy thôi chứ mình chỉ còn có 3 ngày nữa là thi rồi, nên phải cong mông lên mà chiến đấu với các chiến hữu đã cùng mình chinh chiến mấy năm qua.
Thôi mình đi học đây. Các bạn thấy mình ngoan chưa... mẹ yêu không nào..!!!! Hehe.
Tối nay phải tranh thủ học chứ, để tối mai còn phá cỗ đón trăng nữa chứ.Haha.
P/S: Chiến hữu ở đây là mấy môn thi tốt nghiệp đấy.
1/10/09
China celebrates 60 year independence.
Dưới đây là một số hình ảnh trong buổi sáng nay tại quảng trường Thiên An Môn - Trung Quốc.