10/3/11

1 giây nhớ lại

Lâu rồi, cái cảm xúc để viết bài không biết tan biến đi đâu mất tiêu rồi đấy. Lên mạng, lướt web, vào trang blog này rồi cũng chỉnh chỉnh sửa sửa và định viết đôi dòng để lại cho đời sau. Nhưng mà sao mãi không rặn ra được chữ nào để viết cả mặc dù giấy bút đã sẵn sàng.
Chắc lẽ dạo này, cái đầu mình dường như trống rỗng, không nghĩ đến cái gì, không quan tâm đến cái gì hết và cũng không biết hiện tại trong đầu mình đang nghĩ tới cái gì và nghĩ để làm gì nữa.
Vì thế tự hỏi sao dạo này mình hay quên như vậy. Nói câu trước tức thì quên câu sau rồi. Giống như là "Gửi gió cho mây ngàn bay vậy".
Không đến nỗi mệt mỏi, không đến nỗi chán chường và cũng không kém phần yêu đời. Thế mà sao ý tưởng văn thơ trôi biến đi đâu hết.
Nhưng. Trong những ngày này. Trong tôi luôn hiện hữu một hình ảnh, thật giản dị, bình thường nhưng sao khó quên đến vậy. Nhiều lúc thấy nhớ, thấy thương nhưng cũng nhiều lúc lại thấy ghét. Ghét.. Ghét vì làm cho tôi không quên được.
Quen nhau chưa có được bao lâu, nói chuyện với nhau thì rất ít, gặp nhau lần nào cũng vội.Thế mà cứ nhớ mãi thế này đây.
Đúng là
nhớ nhung là những điều rất cũ, nhưng nó lại là thứ phiền nhiễu vô cùng.
"Nhớ, hãy nhớ... hãy nhớ những đêm 2 đứa tay nằm chặt tay..."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét