9/2/11

....

Lâu lắm mới được hắt hơi sổ mũi đã thế này, nước mũi cứ chảy ròng ròng.
Haiizaaa..!!!
Mệt nhiều lúc không muốn làm cái gì cả. Nhưng không làm, không nghịch linh tinh lại không chịu được. Cái tính hiếu động của mình là vậy.
Ốm mới biết được nó mệt thế nào. Lúc ốm là lúc mình muốn được về với mẹ. Bỗng thấy nhớ mẹ quá. Năm nay về ăn tết với mẹ được có mấy ngày thôi àh. Mình đi mẹ cũng buồn lắm, nhưng biết làm sao được.
Nằm thiếp đi một lúc. Bừng tỉnh giấc, tỉnh giấc trong tâm trạng trống vắng. Trống vắng thật sự, cảm thấy hụt hẫng so với giấc mơ vừa đến. Trong giấc mơ đó tôi tìm thấy em. Người con gái tôi yêu. Lâu rồi tôi không có gặp em.
Lơ mơ nghe được câu hát
"...Sóng có nghĩa gì đâu
Nếu chiều nay em chẳng đến
Dù sóng đã làm anh nghiêng ngả vì em."
Ngồi đờ đẫn một lúc, lục lại bài hát này, nghe và đi ngủ tiếp. Ngủ cho nó quên hết tất cả để mai ta khoẻ ta còn có sức mà nhớ, mà về thăm mẹ và đi tìm em nơi đầu con sóng xô bờ, xô nỗi nhớ là anh.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét