20/1/10

Tết rồi à!

Những ngày này miền Bắc đang chịu những đợt rét cắt da cắt thịt của mùa đông, miền Nam đang được tận hưởng những cơn mưa dầm trái mùa do đợt áp thấp nhiệt đới mang tới.
Phải chăng cái lạnh của miền Bắc và cơn mưa của miền Nam dường như làm con người ta hối hả hơn. Hay là do một lý do khác và cũng có thể tết đã đến rất gần nên mọi người sẽ tất bật hơn, lo toan nhiều hơn và sắm sửa chuẩn bị nhiều hơn để mong muốn đưa đến cho gia đình mình một cái tết đầy đủ sung túc và hạnh phúc.
Một cái tết đã đến rất gần rồi, chỉ còn độ 20 ngày nữa thôi là không khí tết sẽ tràn ngập trên những con đường ngõ phố và trong những căn nhà. Khi viết entry này bỗng dưng bao cảm xúc đã đưa tôi trở về với ký ức ngày bé.
Nhớ cái khói của nồi luộc bánh chưng, khói của bếp lửa, khói của nồi nước luộc bánh quyện lẫn với nhau tạo ra một mùi
rất tết. Hầu như năm nào cũng vậy, việc gói bánh chưng trong nhà tôi được uỷ quyền cho ông nội gói tất, nguyên liệu do bà đi mua về khi còn nhỏ thường được bà đưa đi chợ cùng, chợ tết đông và vui lắm bao nhiêu là mặt hàng từ trên rừng đến dưới biển cái gì cũng có và còn mới lạ. Con nít ai cũng thích đi chợ tết là vì thế. Bà mua bao nhiêu là gạo nếp, thịt hành đỗ xanh nữa, bà bảo bà mua những thứ ấy về là để cho ông gói bánh chưng đấy. Vườn nhà bà rộng nên trông được lá dong vì thế không năm nào nhà bà phải mua lá về gói bánh cả.
Là con nít nên rất háo hức được xem ông gói bánh chưng, hết chạy ra xem ông ngâm nếp lại chạy vào xem bà nấu đỗ, cắt thịt làm nhân, xem chú lau lá cứ thế cứ chạy ra chạy vào chốc chốc là ra đường chơi với mấy đứa trẻ trong xóm.
Với ông nội việc gói bánh chưng thật là đơn giản, bởi đây là công việc quen thuộc của ông mỗi dịp tết về. Chúng tôi ngồi quanh quần bên ông, xem ông tỉ mỉ đặt lá, đổ gạo, đỗ và thịt để gói bánh và rồi một chiếc bánh vuông vức xanh mướt đã được ông làm ra,cứ thế một, hai, ba, bốn .... chiếc bánh được ông làm ra. Chiếc nào cũng đều và vuông như nhau mặc dù ông gói bánh không cần dùng khuôn. Năm nào cũng vậy, sau khi gói gần xong ông lại gói cho mỗi đứa chúng tôi một chiếc bánh chưng con ông bảo đấy là bánh "ít". Nó thật là xinh xắn và trông rất đáng yêu. Không có năm nào là ông quên gói bánh ít cho chúng tôi, kể cả bây giờ chúng tôi đã lớn, chúng tôi vẫn được ăn bánh ít hằng năm.
Việc gói bánh đã xong, chúng tôi nhanh nhảu sắp xếp từng chiếc bánh chưng vào trong 2 cái nồi rất to ( Tôi ngồi vào còn vừa mà...) và không quên những chiếc bánh ít của chúng tôi để lên trên cùng. Sau đó là sẽ trông bánh cùng ông trong khoảng 10 đến 12 tiếng. Trông bánh cùng ông không thể tránh được việc gật gù bên nồi bánh. Đến khi thức giấc tỉnh dậy thấy bánh đã vớt ra ngoài rồi.
Tết thời thơ nhỏ của anh em chúng tôi là vậy đấy, cái tết thật đơn giản chỉ là lon ton đi chợ cùng bà, xem ông gói bánh và gật gù bên bếp lửa luộc bánh để rồi sáng mai được lấy cái bánh ít của mình mà ông gói cho. Tất cả chỉ có vậy, nhưng mỗi năm tết đến những ký ức đó lại hiện về trong tôi, lại bừng tỉnh trong tôi và cho tôi trở về với tuổi thơ dù chỉ là trong phút chốc. Sau đó lại vụt bay để lại tôi với hiện tại.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét