6/1/10

Phận hát rong

Với một chiếc loa thùng nho nhỏ, một chiếc mic và cái đầu đĩa kèm theo đó là giọng hát cũng tạm được thế là những thanh niên trai tráng tuổi mười tám đôi mươi , hay những ông già mắt mờ tai chậm có thể hành nghề hát rong xin tiền cùng với một người cộng sự.
Cũng phải công nhận rằng những người hát rong hát cũng không đến nỗi nào, cũng làm cảm động được các bà các chí thậm chí là các anh các bác trong mọi lúc mọi nơi.
Chiều tối nay, tôi có dịp được chứng kiến từ đầu đến cuối một bài hát được phát ra từ những giọng ca nghiệp dư như vậy. Nếu như mà lấy chuẩn để chấm cho những giọng hát này thì họ chỉ được khoảng 3 đến 4 điểm thôi. Nhưng nếu xét về tính cộng đồng thì giọng hát này được khá nhiều người chấp nhận vì nó không quá chuyên nghiệp. Nghề hát rong xin tiền cũng được xem là một nghề, một nghề chân chính. Tuy nhiên nhiều người không hiểu lại cho đó là cái cớ để xin tiền. Cũng đúng thôi. Mục đích chính của việc hát rong là vì Tiền chứ không phải là vì nghệ thuật như các ca sỹ nên việc họ có một người hát một người ngã mũ xin tìên là điều bình thường.
Chứng kiến một ông khách bắt bẻ đứa bé xin tìên, ông cho nhưng vờn đồng tiền đó với đứa bé tôi cảm thấy thật tội nghiệp. Nếu như tôi là đứa bé đó thì đồng tiền đó tôi sẽ không có lấy. Việc hát cũng là đã bỏ công sức lao động của mình nên việc xin tiền là điều đương nhiên. Thê mà, công việc của họ lại còn bị khinh rẻ, thậm chí còn coi thường bởi những ánh mắt cay độc của những vị khách thiếu tôn trọng họ. Việc họ hát và xin tiền hoàn toàn là tự nguyện, họ hát việc họ, còn cho hay không là phụ thuộc vào chính mình hay nói cách khác là những người nghe. Không cho cũng chả ai trách. Vì vậy nghĩ lại cuộc sống hát rong của những cô cậu tuổi đời còn rất trẻ sau này sẽ đi về đâu? Cuộc sống sau này sẽ như thế nào.
Không có nghề gì là xấu xa, nếu chúng ta biết sử dụng chúng một cách chính đáng. Nghề gì cũng là nghề. Miễn là không vi phạm pháp luật.

Xin làm người hát rong




Cũng đành xin làm người hát rong
Chỉ mong đời không chê trách
Chỉ mong chuyến xe muộn màng
Không dừng sớm khi đang rong chơi.

Cũng đành xin làm người đến sau
Để nghe niềm đau phía trước
Tình như chiếc môi dịu ngọt
Treo hờ hững trên cây hoang đường.

Thôi đành đi về lại quê xưa
Thôi đành đi về dòng sông đó
Từ bao năm chân phiêu lãng quên quay về
Từ bao năm em như mãi ngủ mê
Như mây chiều như mây chiều để cơn gió đưa

Dù trăm năm ai quên lũy tre làng
Dù ngàn năm ai quên tiếng mẹ ru
Ơ ơ ơ ơ ơ tiếng ru hời ngày xưa.

Kiếp này xin làm người hát rong
Để cho tình yêu lên tiếng
Để cho trái tim bội bạc
Không còn đến trong đêm hoa đăng
Sẽ còn câu chuyện người hát rong
Còn nghe ngày sau kể tiếp
Tặng riêng những ai thật lòng
Đang còn hát yêu thương con người.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét