2/11/09

Nhớ bạn bè, nhớ mái trường xưa

Hôm nay, 1 tháng 11 là ngày bắt đầu của một tháng nhưng hôm nay cũng là ngày mình kết thúc những năm học chuyên nghiêp để tự tin bước ra trường đời rồi.Thật buồn khi phải rời xa mái trường mà mình đã học tập, sinh hoạt ở đấy trong suốt mấy năm qua, lòng mình cảm thấy rất nhớ và yêu quý nó đến thế.
Dẫu biết rằng cuộc hội ngộ nào rồi cũng phải có lúc phải chia ly, và giờ chia tay bạn bè, mái trường cũng đã đến. Biết là chia tay bạn bè, thầy cô, mái trường là điều tất yếu sẽ phải diễn ra nhưng trong lòng mình vẫn hiện hữu một nỗi buồn vô định, nỗi buồn không hẳn là buồn cũng không hẳn là không buồn, không chạnh lòng... và nói tóm lại là cảm xúc lúc đấy không thể diễn tả bằng lời được.
Còn nhớ cách đây khoảng 2 năm về trước, khi đó mình còn là một thằng bé con tỉnh lẻ đi theo " ông cậu" hơn mình một giáp tuổi đi đến nhập trường, với tư trang hành lý rất đơn giản chỉ có mỗi một chiếc cặp số mẹ chuẩn bị quần áo cho còn một cái cặp sách đựng mấy quyển sách vở ôn đại học của mình thôi. Ngày đầu nhập trường thật bỡ ngỡ, choáng ngợp với cảnh sống SV này. Thế mà giờ này mình đã ra trường rồi. Phải xa trường, xa lớp, xa bạn bè, xa thầy cô. Sao mà nhanh vậy nhỉ. Đúng là thời gian "Thấm thoắt thoi đưa"...
Thời gian trôi qua mau chỉ còn lại những kỷ niệm
Kỷ niệm thân yêu ơi sẽ còn nhớ mãi tiếng thầy cô
Bạn bè mến thương ơi sẽ còn nhớ những lúc giận hờn
Để rồi mai chia xa lòng chợt dâng niềm thiết tha
Nhớ bạn bè, nhớ mái trường xưa
Có thể nói khoảng thời gian cắp sách tới trường của mỗi người là khoảng thời gian đẹp nhất trong đời của chúng ta, đây là khoảng thời gian mà chúng ta cứ vô lo chỉ biết ăn, biết học. Nay đã đến thời điểm chúng ta phải ra trường, ra đời... Cuộc sống mỗi người sẽ có một hoàn cảnh khác nhau đứa thì sẽ học tiếp lên cao để chinh phục vốn kiến thức vô tận, đứa thì sẽ đi làm, đứa thì làm được đúng ngành mình học, nhưng cũng có đứa sẽ phải làm trái nghề. Tuy nhiên tất cả chúng ta đều có điểm chung là sẽ phải vất vả hơn so với ngày mình còn được ngồi trên ghế nhà trường vì phải bươn chải với cuộc sống và trong lòng mỗi người sẽ còn lưu luyến những kỷ niệm xưa dù ít dù nhiều.
Đặt bàn tay lên môi giữ cho tiếng nấc nghẹn ngào
Thời gian sao đi mau, xin hay ngừng trôi
Dù vẫn mãi luyến tiếc khi đã xa rồi
Bạn bè ơi vang đâu đây còn giọng nói tiếng cười
Những nỗi nhớ niềm thương gửi cho ai.
Thời gian cứ trôi, dòng đời cứ chảy và chúng ta cứ ước mong sao cho thời gian trở lại tuy nhiên mong ước chỉ ước mong thời gian đã trôi qua thì không thể quay lại mà nếu có thì cái quay lại sẽ không phải là thời gian mà là ký ức của mỗi người khi chúng ta luôn nhớ về nhau. Nhớ bạn bè nhớ tiếng thầy cô.
Nếu có ước muốn trong cuộc đời này
Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại
Cho bao khát vọng, đam mê cháy bỏng
Sẽ còn mãi trong tim mọi người
Để tình yêu ước mơ mãi không phai.
Nhiều người cho rằng khi đi học chuyên nghiệp rồi thì tình cảm giữa các thành viên trong lớp, giữa các thầy cô giáo sẽ không được như thời phổ thông. Tuy nhiên đấy là ý kiến khác nhau của mỗi người, còn riêng tôi, tôi thấy điều đó không đúng với tập thể lớp chúng tôi, các thành viên trong lớp cũng như giáo viên. Họ rất tình cảm và luôn quan tâm, luôn nghĩ về nhau.
Thế là đã chia tay thật rồi, mỗi đứa một phương trời, một chí hướng khác nhau. Không biết đến bao giờ mới gặp lại, để cùng nhau ôn lại những kỷ niệm vui buồn, cùng đùa giỡn, nghịch ngợm trong những giở chơi những buổi nghỉ tiết, bỏ tiết đi chơi. Nhớ làm sao tiếng giảng bài của thấy cô, nhớ lắm tiếng chuông giảng đường.
Tạm biệt những ngày tháng đã qua, tạm biệt mái trường, tạm biệt thầy cô và bạn bè mỗi người chúng ta sẽ vươn ra đại dương, vươn ra đường đời theo cách của mỗi người. Và mong rằng trong trái tim, trong ký ức của mỗi người sẽ dành một góc, một phần nhỏ bé để nhớ về những năm tháng chúng ta đã quen nhau.
Cuối cùng xin chúc các thầy cô giáo mạnh khỏe, công tác tốt. Chúc các bạn thành công trên con đường mình đã chọn. Và hãy nhớ.
Nếu có ước muốn trong cuộc đời này
Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại.
Bên nhau tháng ngày, cho nhau những hoài niệm
Để nụ cười còn mãi lắng trên hàng mi
Trên bờ môi và trong những kỷ niệm xưa.




Mong ước kỷ niệm xưa...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét