8/11/09

Cô trò phố Huyện

Trong mỗi người chúng ta ai cũng từng được trải qua những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường, có biết bao nhiêu kỷ niệm về bạn bè về mái trường và về cả thầy cô. Mỗi người có những câu chuyện kỷ niệm khác nhau và nhân vật dưới đây cũng có một kỷ niệm thật đẹp với người cô giáo của mình. Một kỷ niệm mà tác giả không bao giờ quên.
Cô Sim dạy tôi năm lớp bốn. Cô có một nốt ruồi nhỏ ở khóe miệng, lại hay cười nên lúc nào cũng trông tươi vui. Tôi thích nhất là giọng nói của cô, nhẹ, trong và vang. Cô giảng văn rất hay. Tôi học môn này khá nhất, được chọn vào học đổi tuyển của trường để đi thi huyện, thế nên so với các bạn cùng lớp tôi gắn bó với cô nhất.
Đúng hô tôi thi, bố mẹ tôi phải về quê từ sớm, nên cô tới đưa tôi đi.Thế là hai cô trò rong ruổi cả chục cây số trên chiếc xe đạp lọc xọc, cứ đạp một vòng lại kêu lanh canh, lanh canh của cô. Nắng sớm, oi ơi là oi, lưng áo cô ướt đẫm nhưng cô vẫn tranh thủ dặn tôi đủ điều. Tan buổi thi, vừa ra khỏi phòng đã thấy cô đợi sẵn, tôi định hét toáng lên và khoe với cô bài làm tốt thì cô khẽ " suỵt" nhẹ, bảo tôi im lặng. Mấy bạn trong đội tuyển toán cũng vừa ra tới nơi. Có đứa mặt mũi bí xị, chỉ đợi cô hỏi làm bài được không là nước mắt đã chảy dài. Cô tỉnh bơ, bảo: "Thôi, thi xong rồi, từ giờ không nhắc lại bài vở nữa. Hôm nay cô đãi mỗi em một cốc chè đậu đen, được không?".
Ui, được quá đi chứ lị. Cô trò chúng tôi vừa ăn vừa chuyện trò như pháo rang, cái bạn "bí xị" lúc nãy cũng cười như hoa. Lúc đứng lên, cô còn gọi tất cả lại, đút những tờ 5000 đồng đã được gấp làm đôi vuông vắn vào túi áo từng đứa, bảo:" Trường mình nghèo quá. Cô chỉ xin được có chừng này thôi, cẩn thận nhé!". Đó là khoản tiền "lớn nhất" tôi từng được nhận trong đời.
Nhà cô cách trường bốn, năm cây số. Ngày 20/11, cả lớp nhất trí cùng đi bộ đến thăm cô. Mỗi đứa gom góp một nghìn đồng từ trước đó giao cho cái Hương và cái Nga, lớp trưởng và lớp phó. Sáng hôm đó cả lớp ùa ra chợ, nghĩ ra thứ gì mua cho cô thứ đấy. Mấy chục nghìn hồi đó chúng tôi mua được cả ngàn lẻ một thứ.
Mua ô mai me đi, chắc chắn cô thích ăn. Mua đôi dép này cho bé Lan nhé, con gái cô xinh nhỉ! Cái ...quạt nan này đẹp chưa? Sổ này, bút bi này, mà Hương ơi, nhớ mua cả bút bi đỏ nữa. Mấy hôm trước cô chấm bài cho bọn mình bằng bút bi xanh đấy nhớ không... Cái khăn quàng này nữa đi. Tôi thì nhất định bắt chúng nó mua một cái nón mới vì thấy cái nón của cô đã rách mấy chỗ rồi. Cứ thế cả bọn nhao nhao điếc hết cả tai. Đứa nào cũng cho rằng cô nhất định sẽ rất cần thứ mình đề xuất.
Đi đến hàng nào cũng ngần, ấy đứa. Chờ cái Nga trả tiền xong mới lại thẳng tiến sang hàng khác. Chợ vui hẳn lên. Các cô các bác bán hàng thấy mấy đứa nhóc đếm đếm nhẩm nhẩm tiền thì cứ cười mãi. Có bác bán hàng còn trìu mến cốc vào đầu tôi rồi cho thêm mấy cái kẹo bột. Trên đường đi đến nhà cô mới vui chứ. Bốn mốt đứa rồng rắn nối đuôi nhau nhau vừa đi vừa nghỉ. Thấy cái gì lạ lạ là ùa lại xem. Vì thế mà gần hai ba tiếng mới tới. Nhà cô ở cuối ngõ, lợp mái ngói đỏ sân thì rộng nhưng nhà thí bé tẻo teo...
Cô đang nấu cơm, nghe tiếng léo nhéo, chạy vội ra, hơi hoảng khi thấy một đoàn lít nhít tới làm cái ngõ vốn yên tĩnh bỗng rộn lên. Giờ nghĩ lại, tôi cũng không hiểu làm sao mà từng ấy đứa lại có thể chui lọt vào căn nhà bé xíu của cô. Trong nhà chỉ có một chiếc giường, một cái bàn làm việc, cái giá sách chất đầy sách vở và cái tủ ly nhỏ. Đồ vật nào cũng cũ kỹ nhưng rất sạch. Yên vị rồi cái Hương lớp trưởng mới tự hào tặng gói quà to chưa từng thấy cho cô và đọc lời chúc mừng do tôi soạn ra. Cô lần lượt lấy từng thứ một miệng cười cười mà ngân ngấn nước. Cô mời cả lớp ở lại ăn cơm nhưng lớp trưởng nhớ lời mẹ dặn một mực xin phép cho cả lớp về. Cô không yên tâm, nhất định đòi đi cùng chúng tôi về trường đã. Bạn nào ở xa phải đợi cô quay lại, đưa về tận nhà cho bố mẹ yên tâm. Thế là lớp đến thăm cô được một tiếng mà cô mất cả buổi đi tiễn.
Nhà tôi ở xa nhất nên tôi đợi lâu nhất. Cuối cùng chỉ còn lại mỗi mình tôi và cô.Lúc đèo tôi thì cô mệt lắm,tôi rụt rè hỏi:"Cô ơi,để em chở cho.Hôm nọ em còn chở mẹ em ra huyện cơ mà!". Cô phì cười:"Thôi, để cô. Mấy năm nữa em không nhận cô cũng bắt phải đèo đấy". "Cô ơi, thế chú đi đâu mà em không thấy ạ?"."Chú đi làm xa thỉnh thoảng mới về nhà"."Thế chắc là cô buồn lắm hả cô?"."Không,thỉnh thoảng cô mới buồn thôi.Ngày nào cô chẳng gặp mấy gương mặt lúc nào cũng tươi như hoa hồng lớp mình. Tối về thì chơi với bé Lan. Cô còn buồn vào lúc nào được nào?"- Cô cười trả lời. " Cô ơi thế bao giờ cô buồn cô nhớ bảo em nhé, em sẽ đến ngay đấy". A, tốt quá, cô trò mình ngoéo tay nhé". Ngón tay bé xúi của tôi găm thật chắc vào ngón tay gầy gầy của cô.
Sau này, tôi còn rất nhiều lần đi thăm các thầy cô cùng cả lớp nhưng không có lần đi thăm giáo viên nào làm tôi nhớ đến vậy. Món quà của mươi mốt tấm lòng những đứa học trò nghèo. Và tôi tin đó cũng là món quà mà cô Sim của chúng tôi không bao giờ quên. Như tôi chưa bao giờ quên cái ngoéo tay đầy tin cậy của cô và lời hứa bí mật giữa hai cô trò ngày 20/11 năm nào.

Pikachu.
P/s: Coppy

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét