21/7/09

Thông điệp từ một cuốn hồi ký

Nguyên ơi! đó là tựa đề quyển sách mà tối qua tôi đã đọc, một quyển sách mà theo tác giả cho biết nó được viết ra không phải vì tất cả mọi người nhưng bất kỳ ai cũng có thể đọc nó.
Cuốn sách này là hồi ức của người cha - đại tá Lê Hải Triều - viết về những giây phút cuối cùng mà anh và gia đình cố gắng chống chọi với số mệnh để giành lại đứa con trai thân yêu với thần chết.
Nội dung cuốn sách là cuộc đấu tranh âm thầm mà cam go giữa sự sống và cái chết của cậu bé Lê Viên Hải Nguyên. Nguyên bị ung thư máu, căn bệnh cho tới bây giờ thế giới vẫn bó tay. Từ khi phát hiện bệnh cho tới lúc ra đi, chỉ vỏn vẹn có hơn 1 tháng . Trong hơn một tháng ấy thời gian bị chia nhỏ tới từng phút từng giây với nỗ lực không mệt mỏi của chính cậu và những người thân trong gia đình để giành lấy sự sống cho cậu. Dẫu biết rằng số mệnh là không thể thay đổi, đành rằng ai cũng có một ngày phải ra đi mãi mãi nhưng mà vẫn có một cái gì đấy chua xót , đắng cay trong trường hợp thế này. Nguyên mới 16 tuổi, cái tuổi ấp ủ bao ước mơ, hoài bão tốt đẹp cho tương lai của mình và ai cũng có quyền thực hiện những điều tốt đẹp đó. Nhưng đối với cậu, cậu đã không được thực hiện những quyền tốt đẹp đó, cậu ấy đã ra đi một cách vội vàng, để lại bao thương đau cho người thân và gia gia đình. Đối với Nguyên câu ấy đã có một nghị lực phi thường để bình thản đối diện trước cái chết.
Dưới đây tôi xin trích cuộc trò chuyện ngắn ngủi vào những giây phút cuối cùng trên cõi đời của Nguyên với Hương người chị gái thân yêu của mình.
".. - Tối hôm qua em cố đợi Hương, không thì em đã đi rồi!

- Sống mới khó, chết thì khó gì?

- Hương tưởng chết mà dễ à? Đợi mãi mới được một cơ hội. Tối qua mấy lần em thiếp đi rồi, tự nhiên em tỉnh lại, em lại cố thở để gặp Hương đấy... Hương nói với bố mẹ, khi em đi đừng có đau buồn, đừng khóc nhé!

- Chị sẽ nói với bố mẹ. Mày sang bên ấy có cả chú Cào, cả em Phong nữa.

- Em cũng muốn xem mặt chú Cào thế nào! Từ nay có hai người phù hộ cho Hương là chú Cào và cả em nữa.

- Chị hứa với mày là khi kiếm được tiền sẽ mua cho mày một cái quần bò. Nay đã có tiền mà chưa mua được. Chị sẽ gửi sau vậy. Có nhắn gì với các bạn không?...

- Hương nói với bố mẹ đừng đưa em lên chùa. Ở chùa buồn lắm! Cho em ở nhà với bố mẹ với Hương!

- Chị sẽ nói lại với bố mẹ.

- Hương bảo bố đừng quá đau buồn. Bố mà đổ là cả nhà mình sụp đấy.

- Chị mà thay mày được thì chị sẵn sàng.

- Sức như Hương chịu được mấy cơn sốt của em... Hương nhớ thỉnh thoảng viết thư cho em nhé. Cứ để lên bàn thờ thắp hương là em nhận được...".

Những lời tâm sự ấy được nói trước lúc Nguyên ra đi một ngày ngày 7/6/2005.
Các bạn biết không có một sự trùng hợp ngẫu nhiên là tôi đã đọc được cuốn sách này vào đúng ngày sinh nhật của cậu ấy ngày 21/7/2009. Đấy cũng chính là một lý do để tôi có một ấn tượng sâu sắc về cuốn sách này. Tuy nhiên đó vẫn chưa phải là lý do chính, mà lý do chính là tôi đã bị cảm động trước cuộc tâm sự đầy nước mắt lẫn thương đau giữa Nguyên và bố mẹ cậu ấy trước lúc gần đi về cõi vĩnh hằng.

"... Bố thương con lắm Nguyên ơi! Giá như bố thay được con thì bố làm ngay.

- Bố ơi! Số con nó thế. Bố thay con thì con sống làm sao? Lấy gì mà ăn?

- Nguyên ơi! Bố sắp tuột mất con rồi.

- Bố! Đừng quá đau buồn nữa. Số con nó thế bố ạ! Khi con đi bố không được khóc. Bố hứa với con đi.
- Bố hứa! Bố hứa!

- Mẹ Nhân nói với Nguyên:

- Con ở với bố mẹ được mười sáu năm nhưng bố mẹ rất tự hào về con. Một đứa con ngoan, học giỏi, hiếu thảo, chưa bao giờ làm bố mẹ phật lòng. Những ngày qua, bố mẹ biết con đã nén chịu đau đớn để bố mẹ không buồn. Ai cũng khen con có nghị lực, con chẳng làm phiền lòng ai.

... Uống nước đi con! Để con đi không phải khát. Ngày sinh nhật hàng năm bố mẹ vẫn tổ chức cho con. Con hãy về nhà mình nhé, nhà mở cửa có đèn thì con cứ vào. Hàng năm, nghỉ mát, đi tham quan, bố mẹ thắp hương mời con về cùng đi nhé. Nhớ không con?


-
Nguyên gật đầu...

Bố Triều, mẹ Nhân, chị Hương.... lòng dạ nát ta
n.
...Nguyên ơi! Con đừng đi. Trước kia bố mong con sống được hàng năm. Bây giờ bố mong con sống được một ngày mà khó quá con ơi! Ðừng bỏ bố mẹ mà đi, con đi thì yên phận con, nhưng còn để lại sự trống vắng cho cả gia đình, không gì bù đắp được. Bố mẹ, chị Hương mãi mãi không quên được con đâu, con ơi! Sao ông trời bất công thế, lại cướp con tôi đi. Con tôi có tội gì đâu, hiền lành, ngoan ngoãn, hiếu thảo, quan tâm đến mọi người, không làm điều gì phật lòng người khác. Thế mà...."

Đó là những lời trò chuyện và tâm sự cuối cùng của Nguyên và bố mẹ của cậu ấy. Cậu ấy đã ra đi lúc 19h02 phút ngày 8/6/2005, tức ngày 2/5 năm Ất Dậu.
Các bạn thân mến! Chúng ta đã may mắn hơn Nguyên khi được đi tiếp những chặng đường còn lại của cuộc đời. Chính vì thế chúng ta cần phải biết tôn trọng và yêu quý những gì chúng ta đang có và phải sống sao cho có ích, đừng để lãng phí một phút giây nào. Đó chính là thông điệp mà cuốn sách Nguyên ơi muốn gửi đến cho tất cả chúng ta.

" Hãy đừng để cho một phút nào của tuổi trẻ trôi đi hoài phí "

(Nguyễn Ngọc Ký)



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét