

Anh sẽ là dòng sông, để em là biển rộng. Anh sẽ là gió lộng, để em là mây bay. Anh sẽ là nắng mai, để em là hoa đỏ. Anh sẽ là Lối Nhỏ, để em bước vào đời.......
- Sống mới khó, chết thì khó gì?
- Hương tưởng chết mà dễ à? Đợi mãi mới được một cơ hội. Tối qua mấy lần em thiếp đi rồi, tự nhiên em tỉnh lại, em lại cố thở để gặp Hương đấy... Hương nói với bố mẹ, khi em đi đừng có đau buồn, đừng khóc nhé!
- Chị sẽ nói với bố mẹ. Mày sang bên ấy có cả chú Cào, cả em Phong nữa.
- Em cũng muốn xem mặt chú Cào thế nào! Từ nay có hai người phù hộ cho Hương là chú Cào và cả em nữa.
- Chị hứa với mày là khi kiếm được tiền sẽ mua cho mày một cái quần bò. Nay đã có tiền mà chưa mua được. Chị sẽ gửi sau vậy. Có nhắn gì với các bạn không?...
- Hương nói với bố mẹ đừng đưa em lên chùa. Ở chùa buồn lắm! Cho em ở nhà với bố mẹ với Hương!
- Chị sẽ nói lại với bố mẹ.
- Hương bảo bố đừng quá đau buồn. Bố mà đổ là cả nhà mình sụp đấy.
- Chị mà thay mày được thì chị sẵn sàng.
- Sức như Hương chịu được mấy cơn sốt của em... Hương nhớ thỉnh thoảng viết thư cho em nhé. Cứ để lên bàn thờ thắp hương là em nhận được...".
"... Bố thương con lắm Nguyên ơi! Giá như bố thay được con thì bố làm ngay.
- Bố ơi! Số con nó thế. Bố thay con thì con sống làm sao? Lấy gì mà ăn?
- Nguyên ơi! Bố sắp tuột mất con rồi.
- Bố! Đừng quá đau buồn nữa. Số con nó thế bố ạ! Khi con đi bố không được khóc. Bố hứa với con đi.
- Bố hứa! Bố hứa!
- Mẹ Nhân nói với Nguyên:
- Con ở với bố mẹ được mười sáu năm nhưng bố mẹ rất tự hào về con. Một đứa con ngoan, học giỏi, hiếu thảo, chưa bao giờ làm bố mẹ phật lòng. Những ngày qua, bố mẹ biết con đã nén chịu đau đớn để bố mẹ không buồn. Ai cũng khen con có nghị lực, con chẳng làm phiền lòng ai.
... Uống nước đi con! Để con đi không phải khát. Ngày sinh nhật hàng năm bố mẹ vẫn tổ chức cho con. Con hãy về nhà mình nhé, nhà mở cửa có đèn thì con cứ vào. Hàng năm, nghỉ mát, đi tham quan, bố mẹ thắp hương mời con về cùng đi nhé. Nhớ không con?
- Nguyên gật đầu...
Bố Triều, mẹ Nhân, chị Hương.... lòng dạ nát tan.
...Nguyên ơi! Con đừng đi. Trước kia bố mong con sống được hàng năm. Bây giờ bố mong con sống được một ngày mà khó quá con ơi! Ðừng bỏ bố mẹ mà đi, con đi thì yên phận con, nhưng còn để lại sự trống vắng cho cả gia đình, không gì bù đắp được. Bố mẹ, chị Hương mãi mãi không quên được con đâu, con ơi! Sao ông trời bất công thế, lại cướp con tôi đi. Con tôi có tội gì đâu, hiền lành, ngoan ngoãn, hiếu thảo, quan tâm đến mọi người, không làm điều gì phật lòng người khác. Thế mà...."
Quê hương tôi có con sông xanh biếc
Nước gương trong soi tóc những hàng tre
Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè
Toả nắng xuống dòng sông ấm áp
Chẳng biết nước có giữ ngày giữ tháng
Giữ bao nhiêu kỷ niệm giữa dòng trôi
Hỡi con sông đã tắm cả đời tôi
Tôi giữ mãi mối tình mới mẻ.
Sông của quê hương, sông cuả tuổi trẻ
Sông của miền Nam nước Việt thân yêu
Khi bờ tre rúi rít tiếng chim kêu
Khi mặt nước chập chờn con cá nhảy
Bạn bè tôi túm năm tụm bảy
Bầy chim non bay lượn trên sông
Tôi dang tay ôm nước vào lòng
Sông mở nước ôm tôi vào dạ.
Chúng tôi lớn lên mỗi nggười một ngả
Kẻ sớm khuya chài lưới bên sông
Kẻ cuốc cày mưa nắng ngoài đồng
Tôi cầm súng xa nhà đi kháng chiến.
Nhưng lòng tôi như mưa nguồn gió biển
Vẫn trở về lưu luyến bên sông...
Tôi hôm nay sống trong lòng miền Bắc
Sờ lên ngực nghe trái tim thầm nhắc.
Hai tiếng thiêng liêng hai tiếng miền Nam
Tôi nhớ không nguôi ánh nắng màu vàng
Tôi quên sao được sắc trời xanh biếc
Tôi nhớ cả những người không quen biếc
Có những trưa tôi đứng dưới hàng cây
Bỗng nghe dâng cả một nỗi tràn đầy
Hình ảnh con sông quê mát rượi
Lai láng chảy vào lòng tôi như suối tưới.
Quê hương ơi, lòng tôi cũng như sông
Tình Bắc Nam chung chảy một dòng
Không ghềnh thác nào ngăn cản được
Tôi sẽ đến nơi tôi hằng mong ước
Tôi sẽ về sông nước của quê hương
Tôi sẽ về sông nước của tình thương.
Nhà thơ Tế Hanh tác giả của bài thơ trên đã qua đời lúc 12h trưa ngày 16/7/2009 tại Hà Nội sau nhiều năm chống chọi với căn bệnh xuất huyết não.Ông tên thật là Trần Tế Hanh, sinh năm 1921, quê làng Đông Yên, xã Bình Dương, huyện Bình Sơn, tỉnh quảng Ngãi. Ông đã có câu thơ diễn tả hết "lý lịch" của làng Đông Yên quê mình.
Mỗi khi nhắc đến ông là người ta lại nhớ đến những bài thơ tinh tế và giàu cảm xúc về tình yêu quê hương đất nước. Đặc biệt là bài thơ Nhớ con sông quê hương, bài thơ đã được đưa vào chương trình học phổ thông.
Các bạn biết đấy nhà thơ Tế Hanh ra đi từ dòng sông và trở về với dòng sông, thơ của ông là cuộc trò chuyện thầm thì không dứt với con sông thân yêu của đời mình và chính ông cũng là một sông, một dòng sông bình dị và đầy xúc cảm. Ông thực không còn gì phải ân hận khi cuối cùng được hoá thân vào chính dòng sông thương thiết nhất đời mình: Dòng sông quê hương.
Tôi sẽ đến nơi tôi hằng mong ước.
Tôi sẽ về sông nước của quê hương
Tôi sẽ về sông nước của tình thương.