31/10/11

Lòng thật bình yên mà sao buồn thế!

20/10/11

Xa mãi cuộc tình...

"Đêm chưa qua mà trời mau vội sáng? Một đàn chim cánh nhỏ chở mùa sang. Chiều vào thu tiễn em sầu lạnh giá. Lá trên cành từng chiếc cuốn bay xa........
Xa nhau chưa, mà long nghe quạnh vắng? Đường thênh thang gió lộng một mình ta. Rượu cạn ly uống say lòng còn giá. Lá trên cành một chiếc cuốn bay xa......"
Chiếc lá cuối cùng rỗi cũng sẽ theo gió cuốn bay xa, cũng như thể cuộc tình buồn rồi cũng sẽ theo gió cuốn bay đi. Để lại một nỗi nhớ, một nỗi buồn sâu thẳm trong lòng người ở lại.
Trời đã dần sang đông, từng cơn gió nhỏ thổi mùa sang kéo theo là cái lạnh đến nao lòng ăn sâu vào tâm trí của tôi mỗi độ thu qua và đông tới.
Trời đã dần lạnh, sương đã dần buông và tôi lại sống trong ký ức của những ngày đầu đông, trong nỗi nhớ người da diết con tim.
Một cơn gió lạ, một hình ảnh quen thuộc thoáng qua là bao nỗi nhớ chợt ùa về... " bất chợt".
Nhanh, nhẹ và khẽ khàng nỗi nhớ khiến con tim đã lạnh nay lại lạnh thêm cũng bởi cuộc đời quá ngắn nỗi nhớ quá dài....
&
Mùa thu vẫn đi tìm đám cỏ
Để lời iu mong manh như làn khói
Khi đã tan rồi
Lặng lẽ vẫn mang 1 nỗi buồn
Còn lại mùa thu, tìm gió heo may

Cuối chân trời xa.

6/10/11

Tìm lại cảm xúc

Một buổi tối dài lê thê với những kỉ niệm cũ ùa về trong khi ngoài trời mưa xối xả, gió vẫn thổi nhẹ nhàng mang theo cái lạnh phương Bắc.
Mưa và gió lạnh
Đêm và nỗi cô đơn
Một mình trong phòng vắng
Ngồi nhớ lại chuyện linh tinh từ ngày xửa ngày xưa, chát với mấ
y người cũ, gặp lại đôi câu chuyện có từ ngày đó yêu nhau và tôi đã tìm lại được ký ức ngày hôm đấy cái ngày khó quên và khó để nhớ.
Mưa, trời vẫn mưa.
Nhớ tôi vẫn nhớ
Và yêu tôi đã yêu vẫn yêu và sẽ yêu người, yêu cho đến khi quên được người.
Một cảm giác ngày xưa cũ tràn về ngập đầy trái tim bé nhỏ, bao cảm xúc dâng trào, hỗn độn, khó tả xiết nỗi niềm.
Bỏ lại bao chuyện đời thường, bỏ hết những chuyện xảy ra tôi tìm về với cái tôi của mình, tìm lại con người tôi mà lâu nay tôi đã dấu nó, dấu thật sâu vào trong tầng ký ức. Để rồi hôm nay tìm lại được mình, trong tôi lại cảm thấy bồi hồi, bồi hồi để rồi...
"Lặng yên căn gác, lặng yên vầng trăng.
Lặng yên thơm ngát môi hồng thật trong sáng
Ánh mắt bên ô cửa sổ cứ thao thức mong chờ, cơn gió lạ..."

Để rồi...
Nhớ một người mang cho ta nỗi đau
Nhớ một người gửi cho ta niềm nhớ.!